Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3084


trước sau

Chương 3084:

Mục thành chủ quát: “Không được tới đây!”

Sau đó, ông lão bỗng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trong mắt tràn ngập sự quyết tâm.

Ông lão ôm lấy thành chủ Hoài Thành.

Ngay sau đó, khí thế của ông lão lập tức tăng vọt.

Không gian xung quanh như méo mó cả đi.

“Trận chiến sắp kết thúc à?”

“Kết thúc gì chứ? Mục thành chủ đang định chết chung với thành chủ Hoài Thành!”

“Không xong, Mục thành chủ định tự nổ đấy!”

Có người hoảng sợ nói.

Ngay sau khi ông ta dứt lời, những cao thủ núp quanh phủ Hoài Thành đều quay người bỏ chạy như điên.

“Sau này, Mục phủ giao cho ông nhé!”

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, cơ thể ông lão cũng hơi phình lên, khí thế khủng khiếp lan ra từ người ông lão.

Thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt lấy, không sao thoát ra được.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn chăm chăm vào Mục thành chủ bằng đôi mắt đỏ hoe, căn răng: “Trừ khi tôi chết, bằng không, Mục phủ sẽ không diệt vong!”

“Ha ha ha ha, tốt lắm!”

Mục thành chủ cười lớn: “Có câu nói này của ông, tôi yên tâm rồi!”

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế của ông lão càng khủng khiếp hơn, thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt, không sao thoát nổi.

Trên mặt kiếm khách Ảnh Tử tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng ông ta cũng hiểu nếu bây giờ mình xông tới thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Ông ta đứng im, nhìn chăm chăm vào cơ thể đang dần phình lên của Mục thành chủ, ông ta muốn tận mắt thấy

Mục thành chủ tự nổ, tuy đối với ông ta, việc này hết sức tàn nhẫn, nhưng ông †a phải nhìn thì mới có thể nhớ kỹ mối hận này, rồi ngày nào đó tự tay báo thù cho Mục thành chủ.

“Nổi”

Mục thành chủ tức giận quát, khí thế đáng sợ bao trùm cả phủ Hoài Thành, trước khí thế này, __ các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.

Mặt Mục thành chủ méo mó vì đau đớn, ông lão căn chặt răng, vẫn liên tục phóng khí thế ra.

“Ha hai”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên, ngay sau đó, đối phương xuất hiện bên cạnh Mục thành chủ.

Chỉ thấy một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bồng giơ ngón tay lên, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ.

Khí thế đang không ngừng mạnh lên của Mục thành chủ bỗng biến mất.

Trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã ngăn được ông lão tự nổ.

Kiếm khách Ảnh Tử cũng có vẻ kinh hãi, ông ta không cảm nhận được khí thế từ đối phương, nhưng cũng biết thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chăn phải trên Thiên Cảnh, bằng không, sao đối phương có thể ngăn Mục thành chủ tự bạo chỉ bằng một ngón tay chứ?

“Nếu chết, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện