Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3099


trước sau

Chương 3099:

Tống Nghị lắc đầu, cười khẩy: “Ông vẫn chưa có tư cách hợp tác với tôi, một kẻ vô dụng mà cũng muốn năm giữ Mục phủ chắc? Tôi khuyên ông câu này, trước khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, ông vẫn nên phối hợp với Dương Chấn thì hơn”.

“Đương nhiên, cho dù Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, tôi vẫn đề nghị ông đừng gây phiền phức cho Dương Chấn, bằng không, để không đắc tội Dương Chấn, có lẽ Mục thành chủ sẽ trục xuất ông khỏi Mục phủ đấy. Cũng đừng nghĩ tôi đùa, tôi không bao giờ đùa với kẻ vô dụng đâu”.

Lời Tống Nghị nói chẳng khác nào đang sỉ nhục Mục Xung, Mục Xung lập tức nổi giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi không vô dụng! Tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ, muốn hợp tác với người ngoài không thể vận dụng cao thủ của Mục phủ, hay muốn hợp tác với người sẽ trở thành chủ Mục phủ như tôi”.

Tống Nghị nhìn Mục Xung như nhìn đồ ngu: “Đầu óc ông có vấn đề à? Hay tai ông điếc thế?

Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ư? Tôi không bao giờ hợp tác với kẻ vô dụng, ở Mục phủ, tôi chỉ hợp tác với Dương Chấn thôi”.

“Hơn nữa ông cho rằng, nếu tôi không hợp tác với ông, với tình hình của Mục phủ bây giờ, ông làm gì được tôi chứ?”

“Được rồi, hôm nay tôi đã phá lệ, nói rất nhiều với kẻ vô dụng, ông vẫn nên tự nhốt mình trong phòng đi, đừng ra ngoài cho mất mặt nữa”.

Mục Xung hoàn toàn nổi đóa, giận dữ quát: “Tôi không vô dụng! Nếu cậu muốn chết, tôi liều mạng với cậu!”

Ông ta nói rồi quát lớn: “Cao thủ của Mục phủ nghe lệnh, giết tên khốn này cho tôi!”

Nghe thấy Mục Xung nói thế, trong mắt Tống Nghị lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn híp mắt: “Ông chán sống rồi!”

Mấy cao thủ Mục phủ

mà Mục Xung dẫn theo đều biến sắc, cũng không có ai dám ra tay với Tống Nghị.

Chỉ với hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng Tống Nghị, họ không thể giết nổi hắn.

Mục Xung quát: “Tôi bảo các người ra tay, các người điếc hết rồi à? Ra tay cho tôi! Tôi muốn cậu †a chết, tôi muốn cậu ta chết!”

Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chúng ta không phải đối thủ của họ, chúng ta nên về thôi!”

“Nếu các người không ra tay thì để tôi tự làm!”

Mục Xung đã bị cơn giận che mờ lý trí, ông ta hét lớn rồi lao tới chỗ Tống Nghị.

Trong mặt Tống Nghị lóe lên sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông, ra tay đi!”

Sau khi hăn ra lệnh xong, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng hắn lập tức lao tới chỗ Mục Xung.

Mục Xung chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?

Khi lao tới chỗ Tống Nghị, ông ta đã hối hận, nhưng lùi bước cũng muộn rồi. Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống Thành đã đến trước mặt ông ta, giơ tay đấm mạnh vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu Mục!”

Cao thủ của Mục phủ biến sắc, trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, họ cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Xung bị giết.

“Tiền bối, xin hãy nương tay!”

Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng nhanh chóng chắn trước mặt Mục Xung, đồng thời hét lớn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện