Chương 3118
Anh cũng muốn xem xem Bách Lý Trường Không sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
“Im hết cho tôi!”
Bách Lý Trường Không bồng giận dữ quát, nhìn quanh băng ánh mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có ai dám nói thêm câu nào, tôi đảm bảo sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Trong lúc lão ta nói, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người lão ta, bao trùm cả phòng tiệc.
Lúc này đám người mới hoàn hồn, Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa còn đến †ừ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, có giỏi thì đi mà ra oai với người nước Dương, đừng hống hách ở đây nữa”.
“Võ Minh chúng tôi còn phải họp tiếp để chọn ra minh chủ sẽ dẫn dắt Võ Minh đối phó với cao thủ nước Dương, nơi này không chào đón ông, ông đi đi!”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Giỏi! Giỏi lắm! Các người dám đuổi tôi khỏi Võ Minh, tôi cũng muốn xem xem nếu không có tôi, ngày mai các người đấu với thế gia võ thuật nước Dương kiểu gì”.
Lão ta nói rồi nhìn quanh, cuối cùng nhìn Đỗ Trọng, híp mắt: “Đỗ Trọng, tôi nhớ ông rồi đấy!”
Đồ Trọng hừ lạnh, không quan tâm.
Bách Lý Trường Không quay người định rời đi, nhưng vừa quay người, lão ta chợt thấy Dương Chấn đang đứng xem trò vui, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lão ta chìa tay ra với Dương Chấn.
Dương Chấn thoáng sửng sốt: “Ông có ý gì?”
Bách Lý Trường Không căm tức nhìn Dương Chấn: “Giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Lúc này Dương Chấn mới nhớ ra, anh vừa cướp một viên Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không.
Anh mỉm cười dí dỏm: “Tôi giành được nó bằng bản lĩnh, sao phải đưa cho ông chứ? Sao nào? Ông chịu thiệt trước cao thủ nước Dương, lại thua cao thủ Võ Minh, thấy tôi dễ ức hiếp nên định trút giận lên tôi ư?”
Đỗ Trọng vội bước lên trước, căm tức nhìn
Các cao thủ Võ Minh khác cũng tức giận nhìn Bách Lý Trường Không.
Dương Chấn khinh thường nhìn Bách Lý Trường Không, có vẻ chế giếu.
Anh không coi Bách Lý Trường Không ra gì, nếu ra tay thật, anh có thể dễ dàng gi3t chết Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn với vẻ đằng đăng sát khí: “Tôi nhắc lại lần cuối, giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Bách Lý Trường Không, sắc mặt Dương Chấn u ám dần, anh híp mắt nhìn chăm chằm vào đối phương: “Nếu muốn thì tự lấy!”
Anh nói rồi lấy lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan ra, tung hứng lên xuống, trông rất trêu ngươi.
Mặt Bách Lý Trường Không lạnh tanh, lão ta nhìn chăm chăm vào Dương Chấn, chỉ hận không thể băm văm anh bằng ánh mắt.
Đỗ Trọng thấy thế, vội bước đến bên cạnh Dương Chấn, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đừng quá đáng, bây giờ Dương Chấn là một phần tử của Võ Minh chúng tôi, chúng tôi quyết không cho phép ai ức hiếp người Võ Minh”.
“Hơn nữa, viên Huyết Nộ Đan này cũng không thuộc về ông, ông dựa vào đâu để đòi nó từ tay Dương Chấn thế?”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Không thuộc về tôi á? Chẳng lẽ thuộc về ông à?”
Đỗ Trọng cười lạnh: “Đừng quên, tự ông đã đưa viên Huyết Nộ Đan này cho người ta, ngay cả người luyện võ nước Dương cũng không đòi Huyết Nộ Đan về, ông dựa vào đâu để đòi chứ?”