Chương 3123
“Xin Cậu Chấn đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minhl”
“Xin Cậu Chấn đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minhl”
Trong lúc nhất thời, tại phòng tiệc rộng rãi, các cao thủ Võ Minh đều nói lớn, ai cũng có vẻ kích động.
Có cao thủ như Dương Chấn trấn giữ Võ Minh, tương lai của Võ Minh sẽ không thể đo lường, quan trọng là ngày mai, khi đánh với cao thủ nước Dương, họ cũng tự tin hơn.
Bây giờ Đồ Trọng có thể khẳng định, khi ông ta đánh với Bách Lý Trường Không, chính Dương Chấn đã âm thầm ra tay giúp đỡ nên ông ta mới dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không được.
Tuy ông ta cũng muốn đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, nhưng sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Chấn, ông ta không còn ý định gì với chức minh chủ nữa.
Bây giờ ông ta thật lòng muốn Dương Chấn làm minh chủ Võ Minh.
Đinh Văn Trác nói lớn: “Cậu Chấn, trong số chúng tôi, trừ cậu ra, không ai có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh hết, cậu đồng ý đi ạ!”
Rất nhiều người tỏ thái độ khinh thường hành vi của Đinh Văn Trác.
Trước đó, Đinh Văn Trác ỷ vào Bách Lý Trường Không nên hống hách vô cùng, còn tuyên bố sẽ nhờ Bách Lý Trường Không đánh gãy tay chân Dương Chấn, để Dương Chấn sống không bằng chết.
Dương Chấn nhìn đám người, chợt nói: “Tôi rất cảm ơn sự coi trọng của các vị với tôi, nhưng để tôi làm minh chủ Võ Minh thì cũng không thích hợp”.
Lời anh nói khiến mọi người xôn xao!
“Cậu Chấn, cậu là Vương của Yến Đô, thực lực lại mạnh như vậy, nếu ngay cả cậu cũng không thích hợp thì còn ai phù hợp với chức minh chủ nữa?”
“Đúng thế, sau khi chứng kiến sự mạnh mế của cậu, trong số chúng tôi, còn ai dám nói mình có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ
“Cậu Chấn, cậu đừng từ chối, nếu cậu đảm nhiệm chức minh chủ thì chúng tôi đều phục!”
Đám người nài nỉ.
Dương Chấn lắc đầu, nói: “Cảm ơn các anh em đã cất nhắc! Nhưng tôi không thích hợp với vị trí minh chủ, tôi đề nghị ông Đỗ đảm nhiệm chức Vị này”.
Trừ Bách Lý Trường Không ra, Đỗ Trọng có thực lực mạnh nhất, cảnh giới đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cũng là người đứng đầu ở thế tục rồi.
Bây giờ Dương Chấn còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng không có tâm trạng làm minh chủ Võ Minh, nếu làm thật, anh sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng.
Ngoài ra, Dương Chấn cũng lo, bây giờ anh đã đắc tội với rất nhiều người, nếu trở thành minh chủ Võ Minh, có lẽ sẽ liên lụy Võ Minh mất.
Thấy Dương Chấn đề cử mình làm minh chủ, Đỗ Trọng lập tức giật mình, vội nói: “Cậu Chấn, tôi chỉ là con kiến hôi trước mặt cậu thôi, chắc chản tôi không thể đảm nhiệm chức minh chủ được”.
Dương Chấn nói: “Không giấu gì các vị, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chưa bàn đến việc có thời gian ở Võ Minh không, chỉ với việc tôi giết Bách Lý Trường Không hôm nay, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không bỏ qua cho tôi”.
“Nếu tôi trở thành minh chủ Võ Minh, các vị nghĩ gia tộc Bách Lý sẽ tha cho Võ Minh à?”
“Thật ra tôi không chỉ đắc tội với gia tộc Bách Lý mà còn có một số kẻ địch khác, đều rất mạnh, nếu tôi làm minh chủ Võ Minh thì chỉ mang họa tới cho Võ Minh thôi”.
Dương Chấn nói rất chân thành, nghe anh nói xong, mọi người đều im lặng.