Chương 3207
“Kitano Takeshi là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thực lực cực mạnh, anh Chấn mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng kết quả sau cùng lại là anh Chấn giết Kitano Takeshi”.
“Thế nên chị đoán, anh Chấn đã phải trả giá đắt để giết Kitano Takeshi, chắc chắn bây giờ tình trạng của anh ấy rất không ổn”.
“Nếu chị không đoán sai, chắc anh ấy đã được người của Võ Minh đưa đi rồi”.
Phùng Tiểu Uyển lập tức rơi nước mắt, lảo đảo, Hoài Lam đã chuẩn bị trước, lập tức đỡ lấy Phùng Tiểu Uyển, an ủi: “Tiểu Uyển, em đừng buồn quá, đối với chúng ta, quan trọng là nghĩ cách tìm được anh Chấn, rồi để em chữa trị cho anh ấy”.
“Chị không tin tưởng khi anh Chấn ở trong tay người khác, chỉ tin em!”
Mã Siêu cũng vội nói: “ Hoài Lam nói không sai, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy anh Chấn, phải để Tiểu Uyển chữa cho anh Chấn thì chúng ta mới yên tâm được”.
Anh ta nói rồi nhìn về phía anh em nhà họ Tống, trầm giọng nói: “Hai vị tiền bối Tả – Hữu, bây giờ chúng ta hãy đến Võ Minh đòi người!”
Anh em nhà họ Tống vội đứng dậy, Tống Tả nói: “Được, giờ chúng ta đến Võ Minh ngay thôi!”
Mã Siêu lại nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, bên này giao cho cô, có gì cứ liên lạc với chúng tôi nhé”.
Hoài Lam gật đầu: “Tôi cũng chỉ đoán thôi, có lẽ anh Chấn đã được người của Võ Minh đưa đi, sau khi gặp người của Võ Minh, mọi người khách sáo một chút, nếu tránh được xung đột thì tốt nhất đừng xung đột”.
Mã Siêu gật đầu: “Cứ yên tâm, tôi sẽ có chừng mực!”
Ba người không chần chừ nữa, lập tức rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Sau khi đám người Mã Siêu rời đi, Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em đừng buồn nữa, phải chuẩn bị tinh thần rằng anh Chấn sẽ bị thương nặng, bình tĩnh lại, nghĩ xem nếu anh
Phùng Tiểu Uyển lau nước mắt trên mặt, gật mạnh đầu: “Chị Lam cứ yên tâm, em sẽ kiểm soát tâm trạng, sẵn sàng cứu chữa anh Chấn”.
Hoài Lam gật đầu, lại nhìn về phía Phùng Giai Di: “Giai Di, cô cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, được coi là cao thủ hàng đầu ở Yến Đô, cô cần chuẩn bị để chiến đấu bất cứ lúc nào, tôi lo sau khi đón anh Chấn về, kẻ thù của anh Chấn sẽ tìm tới đây”.
Lúc này, Hoài Lam đã phát huy hết khả năng lãnh đạo của mình, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.
Ngải Lâm vội hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Hoài Lam mỉm cười: “Chị Lâm, chị cứ bảo vệ bé Tĩnh An đã là sự giúp đỡ lớn nhất với chúng tôi rồi”.
Tại trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô.
Đây là trụ sở chính của Võ Minh ở Yến Đô, sau khi rời đi, Đỗ Trọng đã giao việc của Võ Minh cho một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, tên Ninh Thiên Hòa.
Trong phòng họp ở trụ sở chính của Võ Minh, Ninh Thiên Hòa ngồi ở ghế chính, mấy cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh khác ngồi hai bên.
“Phó hội trưởng Ninh, chúng ta thực sự phải chuẩn bị gánh chịu một số hậu quả không thể chịu đựng nổi vì bảo vệ Dương Chấn à?”
Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhìn Ninh Thiên Hòa, hỏi.
Những cao thủ khác cũng nhìn Ninh Thiên Hòa, rõ ràng cũng đang thắc mắc.
Ninh Thiên Hòa nhìn quanh, trầm giọng nói: “Các vị, mọi người đừng quên, ai đã liều mạng đánh một trận để bảo vệ tôn nghiêm của cao thủ Chiêu Châu, nếu không có Cậu Chấn, bây giờ các vị còn cơ hội ngồi đây chắc?”