Chương 3291
Anh chỉ hỏi hai chữ, nhưng Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều hiểu ý anh.
Hai bố con nhìn nhau, Đỗ Minh Viễn nói: “Bố, cứ để con nói cho ạ!”
Đỗ Bá gật nhẹ đầu, lúc này Đỗ Minh Viễn mới nói với đôi mắt đỏ hoe, có vẻ bi thương: “Không giấu gì cậu, giờ Võ Tông đang gặp nguy hiểm, nếu không có bố tôi ở đây, Võ Tông đã bị các thế lực khác của Ma Sơn phân chia từ lâu rồi”.
Dương Chấn hơi khó hiểu: “Ở thế tục, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, chắc thực lực của bác đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi nhỉ?”
“Bác mạnh như thế, cho dù những thế lực khác ở Ma Sơn muốn ra tay với Võ Tông thật thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề đúng không?’
Mắt Đỗ Minh Viễn càng đỏ hơn, ông ta nhìn bố mình rồi nói: “Vết thương của bố tôi rất nặng, trừ khi đột phá Thiên Cảnh, bằng không chẳng mấy nữa, tuổi thọ ông ấy sẽ hết, Võ Tông không có bố, sẽ sớm trở thành dĩ vãng thôi”.
Sau khi nghe Đỗ Minh Viễn nói thế, Dương Chấn mới nhận ra trạng thái của Đỗ Bá đúng là rất không ổn.
Anh có thể cảm nhận được áp lực hết sức mạnh mẽ từ Đỗ Bá, với thực lực của Dương Chấn bây giờ, chỉ cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mới có thể khiến anh cảm thấy áp lực như thế thôi.
Nhưng áp lực từ Đỗ Bá cũng không ổn định, lúc mạnh lúc yếu, thỉnh thoảng lại không có chút áp lực nào.
Mãi đến khi Đỗ Minh Viễn nói xong, Dương Chấn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đỗ Bá bỗng nghiêm nghị nói: “Dương Chấn, ta hy vọng cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ, việc trở thành tông chủ Võ Tông không hề có hại cho cháu chút nào”.
Đỗ Minh Viễn cũng nhìn Dương Chấn với vẻ mong chờ, Dương Chấn lập tức im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Cho dù vết thương của bác quá nặng, không thể duy trì sức chiến đấu đỉnh cao mãi, nhưng Võ Tông
“Còn cháu chỉ là người ngoài, tuy hồi nãy may mắn thắng anh Đỗ, nhưng anh Đỗ cũng chưa dốc toàn lực, nếu anh Đỗ đánh hết sức, cháu cũng không có cơ hội nào”.
Dương Chấn nghiêm nghị nói, đây cũng là những chuyện khiến anh thấy khó hiểu.
Anh không mạnh bằng Đỗ Minh Viễn, cũng không phải người của Võ Tông, hơn nữa chỉ mới quen Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn, tại sao họ lại muốn giao vị trí tông chủ Võ Tông cho anh?
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, trịnh trọng nói: “Cháu nói không sai, đúng là thực lực của Minh Viễn cao hơn cháu, nhưng hai đứa không chênh nhau quá nhiều”.
“Vấn đề là cháu còn trẻ, nếu cháu gia nhập Võ Tông, không lâu sau, chắc chắn thực lực của cháu sẽ vượt xa Minh Viễn”.
“Ta biết cháu cũng nghi ngờ về chuyện này, nhưng ta nói nghiêm túc cho cháu biết, ta thật lòng muốn cháu thừa kế vị trí tông chủ, chỉ có cháu mới là ứng cử viên thích hợp nhất thôi!”
Đỗ Minh Viễn cũng vội nói: “Đúng thế, cậu chính là ứng cử viên trời chọn cho Võ Tông, chúng tôi biết cậu vào lúc nguy nan nhất, đây vốn là ý trời, Cậu Chấn, cậu hãy nghe theo ý trời, thừa kế chức tông chủ đi!”
Hai bố con đều nhìn Dương Chấn với vẻ mong đợi.
Dương Chấn im lặng một lát rồi lắc đầu, áy náy nhìn Đỗ Bá: “Bác, rất xin lỗi! Cháu không hứng thú với vị trí tông chủ Võ Tông”.
Tuy hai bố con này đã rất thẳng thắn, nhưng Dương Chấn vẫn thấy như đang mơ, anh đến Võ Tông để cứu Đỗ Trọng, kết quả vẫn chưa thấy Đỗ Trọng đâu, lại gặp được Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn, họ còn muốn anh trở thành tông chủ Võ Tông.