Chương 3383
Tin Đỗ Bá muốn cho Dương Chấn tiến vào từ đường luôn đã được truyền ra ngoài, rất nhiều người đều bất mãn trước chuyện này, nhưng cũng chỉ nói sau lưng mà thôi, còn riêng Đỗ Thất thì có vai vế cao nên mới không quan tâm gì hết.
Đỗ Bá nhìn Đỗ Trọng rồi nhìn về phía Đỗ Thất với vẻ bất đắc dĩ: “Chú Thất, chú cứ yên tâm, chắc chắn Dương Chấn sẽ tham gia trận đấu này”.
“Hừ!”
Đỗ Thất lạnh lùng nói: “Trận đấu sắp kết thúc rồi, cháu nói cho chú biết, cậu ta đến được không? Chú nói trước, nếu không có thêm ai khiêu chiến, trận đấu xem như kết thúc, trước khi trận đấu kết thúc, chỉ cần Dương Chấn không đến, cậu ta sẽ không có tư cách tiến vào từ đường”.
Tuy Đỗ Bá muốn cho Dương Chấn tiến vào từ đường, nhưng cũng biết nếu Dương Chấn không thể tham gia trận đấu này, cho dù lão ta là tông chủ thì cũng không được làm trái quy tắc, cho Dương Chấn vào từ đường của Võ Tông.
Lão ta vội gật đầu, trầm giọng nói: “Chú cứ yên tâm, nếu Dương Chấn không kịp tới trước khi trận đấu kết thúc thì xem như cậu ấy bỏ quyền!”
“Được!”
Đỗ Thất gật đầu.
Lúc này, trên sàn đấu chỉ còn mình Kim Huy.
Sau khi Lưu Khánh thua, không ai lên sàn đấu nữa.
Kim Huy là cao thủ chưa bước vào từ đường có thiên phú và thực lực mạnh nhất, ông ta đã lên sàn đấu rồi, còn ai dám đánh
Đúng lúc này, lại có một người đàn ông khoảng 40 tuổi bước từng bước lên sàn đấu.
“Đỗ Khắc!”
“Ở Võ Tông, trong số các cao thủ chưa tiến vào từ đường Võ Tông, trừ Kim Huy ra, chắc Đỗ Khắc có thực lực và thiên phú mạnh nhất nhỉ?”
“Chắc chắn suất cuối cùng sẽ là của Đỗ Khắc”.
…
Đám người bàn tán ầm ĩ.
Đỗ Khắc còn có thân phận rất đặc biệt, là cháu ruột Đỗ Thất.
Nhưng Đỗ Thất có không ít cháu ruột, Đỗ Khắc là người có thiên phú kém nhất, cũng như Kim Huy, ông ta mới 40 tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Đỗ Thất rất phản đối việc để Dương Chấn tiến vào từ đường, cũng vì lão ta cho rằng Dương Chấn sẽ chiếm suất của Đỗ Khắc nên mới phản đối.
“Sư đệ, đã bắt đầu được chưa?”
Kim Huy nhìn về phía Đỗ Khắc đã chuẩn bị xong, hỏi.
Đỗ Khắc thản nhiên nói: “Vẫn nên chờ thêm một lát, thế mới công bằng”.
Kim Huy vừa đánh với Lưu Khánh, tuy ông ta chưa dốc toàn lực, nhưng thực lực của Lưu Khánh rất mạnh, cũng khiến ông ta tiêu hao rất nhiều.
Nghe thấy Đỗ Khắc nói thế, Kim Huy mỉm cười, lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của sư đệ, nhưng anh không cần, vẫn nên bắt đầu thôi!”
“Nếu vậy thì em ra tay đây!”