Chương 3389
Trong nháy mắt, Kim Huy vung tay lên, tay của hai người va vào nhau, lập tức tạo thành khí thế vô cùng khủng khiếp, lan ra khắp xung quanh.
“Mạnh quá!”
Những người đang ngồi xem trận chiến xung quanh đều sững sờ, đây đúng là trận chiến giữa một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và một cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ ư?
Cho dù nói hai người đều đã đắm chìm ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhiều năm thì cũng không ai nghi ngờ hết.
Hai người điên cuồng tấn công, Đỗ Khắc không hề nương tay, đòn đánh nào cũng dốc toàn lực, hoàn toàn nhắm đến việc khiến Kim Huy tàn phế.
Kim Huy liên tục lùi bước, tuy ông ta rất mạnh, nhưng dù sao thiên phú đối thủ cũng không kém ông ta bao nhiêu, hơn nữa đối phương đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi.
Kim Huy có thể chịu được lâu như thế đã là rất khó.
Nếu cứ tiếp tục, kết quả chỉ có một, đó chính là Kim Huy thua.
Một khi Kim Huy thua, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, với sự điên cuồng của Đỗ Khắc lúc này, hoặc Kim Huy sẽ chết, hoặc võ công sẽ bị hủy đi.
Sắc mặt của Đỗ Bá đang ngồi giữa khán đài u ám tới cực điểm, từ sau khi trở thành tông chủ Võ Tông, rất nhiều năm rồi lão ta không tức giận đến thế.
Theo quy tắc của Võ Tông, khi so đấu với nhau, đồng môn không được dùng đòn chí mạng, nhưng đòn tấn công nào của Đỗ Khắc với Kim Huy cũng ẩn chứa chiêu giết người, chỉ cần Kim Huy hơi bất cẩn là sẽ bị thương nặng ngay, mà sau khi bị thương nặng, nếu Đỗ Khắc không nương tay, Kim Huy sẽ chết.
“Đúng là chiêu thức ác độc!”
Đỗ Trọng bên cạnh Đỗ Bá tức giận nói: “Đối xử với
“Ha ha!”
Đỗ Thất cười nhạt, không hề bận tâm, nói: “Đây chỉ là cuộc đấu võ mà thôi, Đỗ Khắc có ưu thế về cảnh giới, hơn nữa nó cũng không ra đòn chí mạng, sao có thể là chiêu thức tàn nhẫn được?”
“Hơn nữa, theo quy tắc đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại, Kim Huy vẫn chưa chịu thua, chẳng lẽ Đỗ Khắc không nên tiếp tục ra tay chắc?”
Nghe thấy Đỗ Thất nói thế, Đỗ Trọng càng tức giận hơn, ông ta trừng mắt nhìn Đỗ Thất, cắn răng: “Ông đừng vội mừng, sau khi Cậu Chấn tới, chắc chắn ông sẽ hối hận vì đã dùng Phá Kiếp Đan để cược với Đỗ Bá thôi”.
Đỗ Thất lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng, không nói gì.
Đỗ Trọng lo lắng nhìn về phía Kim Huy trên sàn đấu, trầm giọng nói: “Rõ ràng thực lực của Kim Huy không bằng Đỗ Khắc, Đỗ Khắc lại luôn ra đòn chí mạng, chẳng lẽ anh cứ nhìn Kim Huy chết trên lôi đài hoặc mất hết võ công ư?”
Đỗ Bá hít sâu một hơi, bỗng nhìn về phía Đỗ Trọng, hỏi ngược lại: “Vậy em nói cho anh biết, anh phải làm gì bây giờ? Cho ngừng trận đấu giữa họ ư?”
“Nếu anh cho ngừng trận đấu giữa họ, Kim Huy sẽ đồng ý à? Còn bao nhiêu người của Võ Tông đang nhìn, anh biết giải thích với họ kiểu gì chứ?”
Đỗ Trọng tức giận nói: “Chẳng lẽ mạng sống của đồ đệ anh còn không bằng ánh mắt của người khác à?”
Đỗ Bá cũng hơi tức giận, nhưng vẫn kiềm chế: “Kim Huy đã 40 tuổi, không còn là trẻ con nữa, nếu nó không thắng được đối phương thật thì nên chịu thua, chứ không nên bỏ mạng trên sàn đấu vì chiến thắng”.