Chương 3459
Thấy người anh em của mình bị đánh bay, ông ta rất sốt ruột, muốn đi giúp nhưng không kịp, ngay cả chính ông ta cũng liên tục lùi bước, chẳng có nổi một cơ hội nhỏ nhoi.
Sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm, nếu tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, đám người Ảnh Ma sẽ bị tiêu diệt hết.
Lão muốn ra tay nhưng không thể, một khi lão làm thế, chắc chắn cao thủ Thủ Hộ Minh sẽ xuất hiện ngay.
Lúc này, Khương Nguyên Long nói: “Giờ tôi cho ông thêm một cơ hội, gia nhập nhà họ Khương, tôi sẽ bỏ qua cho ông”.
Lệ Trần nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long: “Cao thủ giới Cổ Võ mà lại dùng thủ đoạn uy hiếp để ép người thế tục gia nhập nhà họ Khương, ông không tự thấy mình rất hèn hạ và trơ trẽn à?”
“Hừ!”
Khương Nguyên Long có vẻ khinh thường, ngạo nghễ nói: “Giới Cổ Võ là nơi mạnh được yếu thua, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng không hiểu, cho dù đến giới Cổ Võ, sớm muộn gì ông cũng sẽ chết vì mưu ma chước quỷ thôi”.
“Ầm!”
Đúng lúc này, Mạnh Khôn cũng bị đối thủ đánh trúng, hộc máu rồi bay ra xa.
Trong lúc nhất thời, trong bốn cao thủ hàng đầu của Ma Tông, chỉ còn Ảnh Ma và Hồng Ma vẫn đủ sức đánh một trận, còn bên nhà họ Khương thì vẫn còn năm cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Chỉ với Ảnh Ma, Hồng Ma và Đỗ Bá thì không thể là đối thủ
Tuy vậy, Ảnh Ma và Hồng Ma vẫn không định lùi bước, họ phát huy sức chiến đấu của mình đến cực hạn, điên cuồng tấn công cao thủ nhà họ Khương.
“Sâu kiến thế tục mà cũng dám đối đầu với cao thủ nhà họ Khương của giới Cổ Võ à? Đúng là mơ hão!”
Một cao thủ nhà họ Khương hét lớn, khí thế trên người cũng mạnh hơn, cầm linh khí tấn công Ảnh Ma.
“Giết!”
Người Ảnh Ma đẫm máu, lão ta tức giận gào lên rồi xông lên nghênh chiến.
Hồng Ma cũng thế, người ông ta đầy máu tươi, nhưng ánh mắt ông ta thì lạnh tanh, không hề có ý lùi bước, ông ta điên cuồng vung linh khí trong tay.
“Keng keng keng!”
Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng va chạm dữ dội, liên tục không ngớt.
Phía bên kia, trận chiến giữa Đỗ Bá và Hùng An cũng hoàn toàn đạt đến cao trào, đòn tấn công nào của hai người cũng như của thần linh giáng xuống, điên cuồng lao về phía đối phương.
“Xem ra ông đã quyết định bỏ qua thuộc hạ của mình, đã vậy, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.
Thấy Lệ Trần mãi vẫn không đồng ý gia nhập nhà họ Khương, Khương Nguyên Long chợt nói.
Lão ta nói rồi nhìn về phía đám người Hùng An: “Cho các cậu năm phút cuối cùng, kết thúc trận chiến đi!”
“Vâng!”
Năm cao thủ đáp.