Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3694


trước sau

Chương 3694

Đỗ Trọng hơi nhích chân né kiếm, trong khoảnh khắc tránh né, ông ta bỗng giậm mạnh chân, đổi hướng, tung chưởng về phía ngực Tề Anh Vệ.

“Ầm!”

Đám người chỉ nghe thấy tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó, Tề Anh Vệ bay thẳng ra xa như diều đứt dây.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.

Không ngờ Đỗ Trọng lại ra tay thật, còn đánh bay Tề Anh Vệ ra xa bằng một chưởng.

Tề Anh Vệ đã dám ra tay với Đỗ Trọng, tức là anh ta có thực lực giết cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nhưng bây giờ, anh ta vẫn bị Đỗ Trọng đánh bay.

Bởi vậy có thể thấy, sức chiến đấu của Đỗ Trọng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ sẽ mạnh đến mức nào?

“Anh!”

Tề Anh Tuyết hét lớn, lao tới chỗ Tề Anh Vệ.

Khóe miệng Tề Anh Vệ rỉ máu, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, nghiến răng nghiến lợi: “Giết ông ta cho tôi!”

Sau tiếng ra lệnh của anh ta, hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm nhà họ Tề cùng lao tới chỗ Đỗ Trọng.

“Ra tay đi!”

Liễu Như Yên cũng lập tức ra lệnh.

Năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng bước lên, chắn trước Đỗ Trọng.

“Liễu Như Yên!”

Tề Anh Vệ quát.

Tề Anh Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô chán sống rồi, dám khiêu khích anh tôi, các người sẽ chết rất thê thảm đấy!”

Liễu Như Yên sầm mặt,

lạnh lùng nói: “Tông chủ Đỗ đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, nếu vậy, từ giờ trở đi, chúng tôi cũng là người Bắc Vực, các người sắp ra tay với tông chủ Võ Tông ở Bắc Vực, chẳng lẽ còn bắt tôi khoanh tay đứng nhìn chắc?”

“Tề Anh Vệ, nếu giờ cậu rời đi thì vẫn giữ được thể diện đấy”.

Tề Anh Vệ bỗng mỉm cười, nhưng giọng cười của anh ta khiến người ta sợ hãi, sau khi cười chán, anh ta lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với mấy người bên cô là có thể chống lại tôi thật à?”

Liễu Như Yên thoáng sửng sốt, đến lúc này rồi, Tề Anh Vệ nói thế là ý gì đây?

Cô ta nhanh chóng cảm nhận được sự khác thường.

Sau thoáng chốc, bảy cao thủ áo đen với khí thế mạnh mẽ bỗng xuất hiện ở Võ Tông.

Điều khiến cô ta khiếp sợ chính là bảy người áo đen này đều đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

“Tôi vốn không định vận dụng chút vốn liếng này của mình, nhưng bây giờ thì bắt buộc phải dùng”.

Tề Anh Vệ lạnh lùng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Sau hôm nay, trên bảng thiên tài không còn tên cô nữa!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện