Chàng Rể Chiến Thần

Không còn tình cảm nào nữa


trước sau

Vương Diễm cũng ngạc nhiên, một lúc sau mới hoàng hồn, định nhận lấy thẻ của Dương Chấn, thì bị Trần Anh Hào tiến lên ngăn cản trước.

“Cậu Dương, sao tôi có thể thu tiền của cậu khi cậu mua sắm ở Thiên Phủ Thành chứ?”

Trần Anh Hào vội nói: “Đừng nói là cặp vòng tay hơn 86 tỷ này, cho dù là đồ cổ với giá trăm tỷ, chỉ cần cậu muốn, thì Thiên Phủ Thành sẽ tặng miễn phí cho cậu.”

Lúc nghe thấy câu nói này của Trần Anh Hào, Từ Giai càng khiếp sợ hơn, cô ngơ ngác nhìn Dương Chấn, rồi lẩm bẩm: “Chuyện này sao có thể?”

“Chuyện đã đến nước này rồi, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ? Anh ta hoàn toàn không phải kẻ nghèo kiết xác, mà là nhân vật lớn có bối cảnh rất vững chắc.”

Đường Khôn tức giận quát Từ Giai: “Đều tại con tiện nhân này, nếu không phải mắt chó của cô coi thường người khác, thì dựa vào mối quan hệ giữa cô và người phụ nữ kia, cậu Hào cũng sẽ tặng quà tiếp đón chúng ta.”

Mấy vị khách xung quanh cũng trợn tròn mắt.

Người có thể tới đây tiêu sài đều là cậu chủ con nhà giàu trong các thành phố tỉnh Giang Bình, từ khi nhà họ Trần trở thành gia tộc đứng đầu Châu Thành, thì bọn họ đã sớm nắm rõ thông tin nhân vật chính trong nhà rồi.

Có thể nói, giờ ở tỉnh Giang Bình, ngoài ba nhà quyền thế lớn ở Châu Thành, thì địa vị nhà họ Trần là cao nhất.

Mà Trần Anh Hào là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Trần, cho dù là gia chủ nhà bình thường, cũng phải cúi chào khi gặp anh ta.

Nhưng giờ Trần Anh Hào lại cực kỳ cung kính trước mặt một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường.

“Anh Dương, anh hãy nhận lấy đi!”

Cuối cùng Vương Diễm cũng tỉnh ngộ, vội đi tói khuyên nhủ giúp Trần Anh Hào.

Cô có thể nhìn ra, Trần Anh Hào thật sự muốn tặng cặp vòng tay này cho Dương Chấn.

“Đúng vậy, cậu Dương, nếu để ông nội tôi biết cậu tới Thiên Phủ Thành, mà tôi còn dám thu tiền của cậu, chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất.”

Trần Anh Hào vội khẩn cầu.

Câu nói này của anh đã làm mọi người cực kỳ chấn động.

Nghe ý của anh thì ngay cả gia chủ nhà họ Trần, cũng phải cung kính khi đứng trước mặt Dương Chấn?

Giờ Trần Anh Hào như đang cầu xin Dương Chấn sẽ nhận lấy cặp vòng tay đó.

Dương Chấn mỉm cười lắc đầu: “Cặp vòng tay này là món quà tôi muốn tặng cho người thân của tôi, nên sẽ mang ý nghĩa khác.”

Nghe Dương Chấn giải thích như thế, lúc này Trần Anh Hào mới vỡ lẽ, không dám ngăn cản nữa, mà vội nói: “Vương Diễm, nếu cậu Dương đã nói thế thì cô cứ làm theo lời cậu ấy đi.”

“Vâng!”

Lúc này Vương Diễm mới nhận lấy thẻ vàng đen của Dương Chấn, rồi vội vàng đi quẹt thẻ.

“Anh Dương, tôi đã gói vòng tay cho anh rồi.”

Vương Diễm dè dặt cầm hai hộp quà nhỏ đưa cho Dương Chấn.

Dương Chấn vội lấy một vòng phỉ thúy màu đỏ ra, dịu dàng nhìn Tần Yên: “Anh tặng vòng tay này cho em!”

Nói xong, không đợi Tần Yên hoàn hồn, Dương Chấn đã nắm tay Tần Yên, đeo vòng tay có giá trị không hề nhỏ này vào cổ tay cô ngay trước mặt mọi người.

“Ừm, rất hợp với khí chất của em.”

Dương Chấn hài lòng gật đầu.

“Wow! Hóa ra là anh ta muốn tặng cho bạn gái.”

“Cô gái xinh đẹp này thật hạnh phúc, không ngờ lại có một cậu bạn trai tốt đến thế.”

“Đúng đó, tôi muốn đi Thái Lan phẫu thuật quá.”

“Dù cô đi phẫu thuật, thì anh Dương cũng chẳng nhìn cô đâu.”



Mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ nhìn Tần Yên.

Rõ ràng, không chỉ có Từ Giai và Đường Khôn, mà mấy vị khách đó cũng hiểu lầm quan hệ giữa Dương Chấn và Tần Yên.

Trần Anh Hào biết thân phận Tần Yên, nên cung kính nhìn Dương Chấn, thầm nghĩ: “Không hổ là cậu Dương, thu phục cả hai chị em, quan trọng nhất là, người sau còn đẹp hơn người trước.”

Nếu để Dương Chấn biết suy nghĩ này của anh ta, chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận.

Vì lúc nãy, Tần Yên vừa nhìn thấy cặp vòng tay này đã không thể dời mắt đi được.

Ngay cả Hàn Phi Phi, Dương Chấn cũng từng tặng một vòng tay giá chục tỷ, huống chi là Tần Yên.

Trong mắt anh, Tần Yên là em gái ruột của anh, nên việc anh tặng vòng tay cho
cô có gì lạ?

Tần Yên cũng nghe thấy tiếng mọi người xì xào bàn tán, nên mặt đỏ bừng, lúc nhìn Dương Chấn, ánh mắt cô hơi ướt át.

Dương Chấn cười nói: “Cái còn lại đợi về nhà rồi, chúng ta sẽ tặng cho Tần Nhã, phỉ thúy đỏ xanh này rất hợp với hai chị em em.”

Nghe Dương Chấn nói thế, gánh nặng trong lòng Tần Yên mới được gỡ xuống.

Người đàn ông trước mặt rất có sức hấp dẫn, là mẫu người cô thích, nhưng anh lại là anh rể cô.

Trong lòng Tần Yên biết rõ vấn đề này.

Dù là vậy, nhưng giờ trong lòng cô vẫn rất ngọt ngào, bỗng có ảo giác, Dương Chấn thật sự là anh cô.

Từ Giai đang đứng thất thần bên cạnh bị mấy bảo vệ canh chừng.

Cô chợt nghĩ tới, từ khi gặp mặt Tần Yên, cô đã không ngừng khoác lác, nói chồng chưa cưới của cô ưu tú thế nào, tốt với cô ra sao.

Nhưng giờ, người chồng hoàn hảo trong lòng cô lại vứt bỏ cô trước mặt mọi người, còn công khai rằng, mấy món quà mà anh tặng cho cô lúc trước, đều là hàng fake không vượt quá mấy triệu.

Còn Tần Yên lại giống như công chúa, được nhiều người chú ý.

Thân phận người đàn ông của cô ta càng cao quý hơn, ngay cả Trần Anh Hào, cũng phải dè dặt tặng quà tiếp đón, cầu xin anh ta nhận lấy món quà mấy chục tỷ.

Trong lòng cô càng nghĩ càng không cam lòng.

“Tần Yên, cô cố ý đúng không?”

“Rõ ràng cô biết bạn trai cô có bối cảnh vững chắc, còn cố ý nhìn tôi mất mặt trước mặt cô.”

“Cô định giẫm đạp uy nghiêm của tôi ở dưới chân, đúng không?”

“Sao cô lại độc ác như vậy? Chẳng lẽ cô đã quên, chúng ta từng là chị em thân thiết nhất à?”

Từ Giai xông tới trước mặt Tần Yên, tức giận gào lên, vẻ mặt đầy giận dữ.

“Chị em?”

Tần Yên đầy mỉa mai, rồi khí thế trên người cô bỗng bùng phát, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tôi xem cô như chị em tốt, thì tôi sẽ dây dưa với cô lâu như thế à?”

“Từ lúc gặp mặt tôi, cô luôn miệng khoe khoang với tôi, nói chồng tương lai của cô tốt thế nào, đồ trang sức cô đeo đắt đến đâu.”

“Còn không ngừng mỉa mai tôi và bạn trai tôi, lần nào tôi định giải thích với cô, cũng bị cô cắt ngang, rồi tiếp tục khoe khoang.”

“Giờ cô lại chỉ trích tôi không nói chân tướng cho cô biết, cô không cảm thấy chuyện này rất nực cười à?”

Lúc này, cả người Tần Yên toát ra uy nghiêm của người bề trên, lời giải thích không hề thêm mắm dặm muối này, đã làm Từ Giai á khẩu.

Mặt Từ Giai đờ ra, giờ ngẫm lại mới thấy Tần Yên nói rất đúng, lần nào cô ta định giải thích, cũng bị cô cắt ngang.

“Yên Yên, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi, sau này, cô vẫn là chị em tốt nhất của tôi.”

“Yên Yên, cậu Hào có thể tặng miễn phí vòng tay hơn 86 tỷ cho cô, nên với anh ấy, số tiền hơn 30 tỷ này hoàn toàn chẳng đáng là gì.”

“Cô mau giúp tôi cầu xin cậu Hào đi, để anh ấy nể mặt cô, không truy cứu trách nhiệm với tôi nữa, dù anh ấy giết tôi, thì tôi cũng chẳng lấy ra được 36,9 tỷ này.”

Từ Giai bỗng túm tay Tần Yên, kích động cầu xin.

Mấy vị khách vây xem đều mang vẻ mặt khinh thường, bọn họ từng gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ thế này.

Tần Yên hất tay Từ Giai ra, lạnh lùng nói: “Kể từ giây phút cô không xem tôi là chị em, thì chúng ta đã không còn tình cảm nào nữa!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện