Đây là lần đầu tiên Phùng Toàn gặp mặt Dương Chấn, còn tưởng anh là con cháu nhà ai, nên nhất thời nổi giận.
Dương Chấn nhíu mày nói: “Việc tôi là con cháu nhà ai không liên quan đến ông, nhưng tôi có thể thay mặt Giang Châu quyết định, có nên hợp tác với các ông không?”
“Ranh con ngạo mạn!” . Ngôn Tình Sủng
Phùng Toàn cười khẩy, giờ ông mới nhận ra, gia chủ bốn gia tộc Giang Châu đều không phản bác lại, hơn nữa còn im lặng không nói gì, lúc này ông mới ý thức được chỗ bất thường.
“Mấy người đừng nói với tôi rằng, thằng nhãi này thật sự có thể thay mặt Giang Châu đưa ra quyết định nhé?”
Phùng Toàn ngạc nhiên, liếc nhìn sắc mặt gia chủ bốn gia tộc.
“Phùng Toàn, ông không được vô lễ với cậu Dương.”
Quan Tôn Sắc đứng dậy, thâm trầm nói: “Tôi không biết mấy gia chủ khác nghĩ thế nào, nhưng cậu Dương thật sự có thể thay mặt nhà họ Quan đưa ra quyết định.”
“Quan Tôn Sắc, ông thật sự già đến lẩm cẩm rồi, thảo nào ông lại truyền vị trí gia chủ này cho cháu trai ông.”
Phùng Toàn nở nụ cười châm biếm.
“Cậu Dương cũng có thể thay mặt nhà họ Tô chúng tôi đưa ra quyết định.”
Đúng lúc này, Tô Thanh Sơn cũng lên tiếng.
Lúc trước, Tô Thanh Sơn đã từ bỏ một cơ hội, khi Dương Chấn đơn thương độc mã tới nhà họ Mạnh, cuối cùng anh vẫn trở về nguyên vẹn từ nhà họ Mạnh, ngay cả nhà họ Hàn cũng đồng ý giúp đỡ anh.
Nếu ông lại bỏ lỡ lần này, e rằng cả đời này nhà họ Tô sẽ không còn cơ hội tiếp cận Dương Chấn nữa.
“Cái gì? Ngay cả nhà họ Tô cũng nghe lời thằng nhãi này?”
Mắt Phùng Toàn tràn đầy vẻ khó tin.
“Cậu Dương thật sự có tư cách thay mặt Giang Châu đưa ra quyết định.”
Ngụy Thành Châu cũng lên tiếng nói.
Ông vốn định hợp lực, mà nhà họ Quan và nhà họ Tô đều nghe theo lời Dương Chấn, nếu ông muốn mượn sức mạnh của họ, thì phải nghe theo anh.
Trang Thánh do dự một lát, rồi cũng lên tiếng: “Tôi cũng đồng ý.”
Lần này, Phùng Toàn không còn nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt khinh thường nữa.
Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng một người trẻ tuổi có thể làm cho bốn gia tộc Giang Châu đều nghe theo, thì đâu phải nhân vật đơn giản?
“Giang Châu thật sự ngày càng tụt hậu, không ngờ một thế hệ sau chưa tới 30 tuổi cũng có thể thay mặt cho toàn bộ Giang Châu.”
Phạm Lực Quân cười nói, hoàn toàn xem thường Dương Chấn.
“Phạm Lực Quân, ông không được sỉ nhục cậu Dương.”
Đúng lúc này, Quan Tôn Sắc bỗng đứng phắt dậy, vẻ mặt đầy tức giận.
Tô Thanh Sơn cũng lạnh mặt nói: “Nếu các ông tới đây để mỉa mai Giang Châu chúng tôi, thì đừng bắt tay gì nữa, mời các ông về cho.”
Dương Chấn bình tĩnh ngồi ở đó, không hề nhúc nhích, nhìn Phùng Toàn và Phạm Lực Quân bằng ánh mắt đầy khinh thường.
“Được rồi, mọi người bình tĩnh lại đi!”
Đúng lúc này, Ngụy Thành Châu bước ra nói: “Nếu hai bên chúng ta đã thống nhất ý kiến, thì cứ quyết định vậy đi, dù là ai, chúng ta cũng không đồng ý cho họ chiếm đoạt lợi ích của chúng ta.”
“Được, cứ quyết định vậy đi! Tôi không có ý kiến gì!”
“Tôi cũng thế!”
…
Nhất thời, gia chủ các nhà quyền thế lớn đều lần lượt đồng ý.
Nhưng lúc nhìn Dương Chấn, ánh mắt Phùng Toàn và Phạm Lực Quân lại tràn đầy khinh thường.
Bọn họ hoàn toàn không tin rằng, một người trẻ tuổi như thế, có thể đóng vai trò gì vào thời điểm mấu chốt.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh tiếp đón nhà họ Mạnh.
Chỉ có mấy người nhà họ Mạnh và Hoàng Chung.
“Gia chủ nhà họ Mạnh, ông đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?”
Hoàng Chung hơi bất an hỏi.
Mạnh Hoành Nghiệp gật đầu nói: “Ông Chung
cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dù là ai, chỉ cần dám đưa ra ý kiến phản đối, thì sẽ bị một nhóm người lao vào tấn công.”
Hoàng Chung không nói gì, nhưng trong lòng luôn thấy bất an, thỉnh thoảng trong đầu ông lại xuất hiện bóng dáng của Dương Chấn.
Lúc nãy ở trước cửa, sự xuất hiện mạnh mẽ của Dương Chấn đã làm ông hơi lo lắng.
Chuyến đi Giang Bình lần này cực kỳ quan trọng với ông.
Một khi có thể thành công lấy được tỉnh Giang Bình, chắc chắn ông sẽ kế thừa vị trí gia chủ.
Nhưng nếu xảy sai sót nào đó, đừng nói là vị trí gia chủ, e rằng ngay cả vị trí người thừa kế này cũng sẽ bị lay động.
Dù gì nhà họ Hoàng cũng không chỉ có một mình ông tới tỉnh Giang Bình thực hiện nhiệm vụ như vậy.
Mà vẫn còn mấy dòng chính có địa vị thân cận trong nhà họ Hoàng tới mấy tỉnh khác, để nâng đỡ con rối nhà bọn họ.
Có thể nói, ông nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Đến bảy rưỡi tối, hội trường tổ chức buổi họp giao lưu trong khách sạn Trung Châu đã đúng giờ mở cửa.
Bảy tám mươi nhà quyền thế đứng đầu trong hai mươi mấy thành phố tỉnh Giang Bình đều có mặt ở hội trường.
Mỗi gia tộc đều dẫn theo không ít người, gộp lại cũng phải hơn trăm người.
Đại sảnh giao lưu rộng lớn chật ních người.
“Người nhà họ Trần ở Châu Thành tới rồi.”
“Đây là gia tộc mới nổi ở tỉnh Giang Bình, từ khi trở thành gia tộc đứng đầu duy nhất ở Châu Thành, địa vị nhà họ Trần đang cực kỳ hưng thịnh, thực lực tổng hợp chỉ đứng sau ba nhà quyền thế lớn Hàn, Mạnh, Ninh ở Thành phố.”
“Người nhà họ Ninh ở Thành phố cũng tới rồi.”
“Không ngờ Ninh Chính Canh – gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Ninh cũng tới đây.”
“Người nhà họ Hàn cũng tới rồi.”
“Đó là Mạnh Hoành Nghiệp – gia chủ nhà họ Mạnh.”
“Người đàn ông trung niên kia là ai? Không ngờ Mạnh Hoành Nghiệp lại đi sau ông ta?”
Mấy nhà quyền thế lớn vừa xuất hiện, toàn bộ hội trường liền xôn xao.
Nhất là khi nhìn thấy Hoàng Chung trước mặt Mạnh Hoành Nghiệp, mọi người đều không ngừng cả kinh.
“Mạnh Hoành Nghiệp là gia chủ nhà họ Mạnh, mà cũng phải đi phía sau, rốt cuộc người đàn ông trung niên đó có thân phận gì?”
“Chắc chắn người này tới từ Yên Đô.”
Rất ít người biết thân phận Hoàng Chung, nên giờ mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Tất nhiên Dương Chấn cũng nhìn thấy Hoàng Chung, nhưng anh vẫn bình tĩnh, hoàn toàn xem nhẹ ông ta.
Hoàng Chung như cảm nhận được điều gì đó, nên vô thức nhìn về phía đám người.
Lúc nhìn thấy Dương Chấn, mắt ông tràn đầy sát ý.
Hai người liếc nhìn nhau trên không xong, thì Hoàng Chung thu hồi tầm mắt, ngồi vào vị trí dẫn đầu.
Mạnh Hoành Nghiệp là chủ nhà, nhưng chỉ có thể ngồi ở ghế trái đầu tiên bên cạnh Hoàng Chung.
Sự sắp xếp này càng làm người khác không ngừng khiếp sợ.
Nhưng rất nhiều người đã đoán ra thân phận Hoàng Chung không hề đơn giản, chỉ có người tới từ Yên Đô mới được Mạnh Hoành Nghiệp cung kính như vậy.