Lúc này, Phùng Toàn tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Một số người biết ông ta đều hết sức kinh ngạc.
Ở trước mặt người ngoài, trước nay, Phùng Toàn luôn là một người đứng đầu nhà họ Phùng khéo léo, nhưng hôm nay, lại dám công khai chống đối nhà họ Ninh.
Nhưng nghĩ đến nỗi đau mất con của Phùng Toàn, bọn họ cũng có thể hiểu được.
Vẻ mặt Ninh Trí Viễn âm trầm đáng sợ, đôi mắt đầy vẻ tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Phùng Toàn nói: “Dựa vào một đoạn video ngắn như vậy thì có thể chứng minh cái gì chứ?”
“Chứng cứ vô cùng xác thực, ông còn muốn chứng cớ gì nữa?” Phùng Toàn gay gắt nói, không hề lùi bước.
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nói: “Ninh Thành Vũ đã nói, cái chết của con trai ông không có liên quan gì tới nhà họ Ninh.”
“Ninh Trí Viễn, tôi biết ông không biết xấu hổ, nhưng không nghĩ tới, ông lại có thể không biết xấu hổ như vậy.”
Hàn Khiếu Thiên liên tục cười lạnh: “Người nhà họ Ninh sát hại con trai nhà họ Phùng, video rất rõ ràng, ông còn muốn ngụy biện cái gì?”
“Người đứng đầu nhà họ Hàn nói không sai, chứng cứ vô cùng xác thực, ông ngụy biện cũng vô dụng.”
Trần Hưng Hải cũng mở miệng nói.
“Chuyện này, nhà họ Ninh nhất định phải trả lại công bằng cho nhà họ Phùng!” Quan Tuyết Tùng cũng nói.
“Nếu hôm nay nhà họ Ninh không thể trả lại công bằng cho nhà họ Phùng, có phải chứng minh những người đi theo nhà họ Ninh ông, lúc nào cũng có thể bị hủy thi diệt tích không?”
Tô Thanh Sơn cũng đứng dậy.
Trước đó, ông ta đã từng bỏ lỡ cơ hội đứng về phía Dương Chấn một lần, nếu như lại bỏ lỡ, chỉ sợ sau này ông ta sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội thiết lập mối quan hệ với Dương Chấn.
“Không sai, nhà họ Ninh nhất định phải trả lại công bằng cho nhà họ Phùng.”
…
Ngay lúc đó, lại có mấy người đứng đầu nhà quyền thế đứng dậy, ai cũng lòng đầy căm phẫn.
Trong đó thậm chí còn có mấy gia tộc vốn có mối quan hệ tốt với nhà họ Ninh.
Ninh Trí Viễn im lặng, sắc mặt hết sức âm trầm, lúc này, ông ta đã bị chúng bạn xa lánh.
Ninh Thành Vũ vẻ mặt đầy hoảng sợ, trán không ngừng dập đầu trên đất, vội la lên: “Gia chủ, chuyện này thật không liên quan gì đến tôi…”
“Ngậm miệng!”
Ninh Trí Viễn hét lên với Ninh Thành Vũ: “Đồ hèn mạt, nếu mày còn dám nói nhảm thêm một câu nữa, cũng đừng trách nhà họ Ninh vất bỏ mày.”
Nghe vậy, Ninh Thành Vũ thầm mừng rỡ, vội vàng ngậm miệng lại.
Câu này chứng minh, nhà họ Ninh chắc chắn bảo vệ cho Ninh Thành Vũ.
“Ninh Trí Viễn, ý ông là gì?”
Quan Tôn Sắc tức giận nói: “Chuyện người nhà họ Ninh sát hại con trai nhà họ Phùng cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Nhà họ Ninh làm việc, không cần giải thích với nhà họ Quan ông?”
Ninh Trí Viễn lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì?”
“Khốn kiếp, ông nói cái gì?” Quan Tôn Sắc lập tức nổi giận.
“Đồ chó già nhà họ Ninh, ông tốt nhất đừng chơi với lửa có ngày chết cháy.”
Trần Hưng Hải cũng mở miệng nói.
“Ninh Trí Viễn, ông đang định chống lại mười mấy nhà quyền thế của tỉnh Giang Bình sao?” Tô Thanh Sơn lạnh lùng nói.
“Phí lời với bọn họ nhiều như vậy làm gì?”
Đúng lúc này, một âm thanh bình tĩnh bỗng vang lên.
Ánh mắt mọi người lập tức thi nhau rơi vào một bóng dáng thanh niên từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ngồi ở phía Giang Châu.
“Cậu là ai? Chỗ này không có phần cho cậu nói chuyện?”
Ninh Trí Viễn quát lớn với Dương Chấn.
“Ninh Trí Viễn, không được vô lễ với ngài Dương!” Quan Tôn Sắc tức giận nói.
Trần Hưng Hải cũng vội nói: “Đồ chó già nhà họ Ninh, dám bất kính với ngài Dương, ông muốn chết hả?”
“Ai dám bất kính với ngài Dương thì kẻ đó chính là kẻ địch của Nhà họ Tô ta.” Tô Thanh Sơn cũng nói.
Ba gia tộc quyền thế liên tiếp đứng ra trợ giúp Dương Chấn khiến mọi người đều sửng sốt.
“Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch như thế nào mà lại có thể khiến cho người đứng đầu ba nhà quyền thế xưng là ngài Dương?”
“Trần Hưng Hải là người đứng đầu gia tộc lớn nhất trong ba đại gia tộc của tỉnh thành đấy, thế mà ngay cả ông ta cũng gọi người thanh niên đó là ngài Dương.”
“Chẳng lẽ cậu ta đến từ Yên Đô?”
Hầu hết mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng: “Ngài Dương?”
“Dù sao mấy người các người cũng đều là gia tộc đứng đầu của tỉnh Giang Bình, thế mà lại xưng một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi là ngài Dương, không cảm thấy buồn cười sao?”
“Một thằng nhãi bắt mũi chưa sạch có tư cách nhúng tay vào chuyện của tỉnh Giang Bình sao?”
Âm thanh của Ninh Trí Viễn càng lúc càng
lớn, câu cuối hét thẳng về phía Dương Chấn.
Hoàng Chung ngồi ở vị trí đầu, hai mắt nhắm lại, rốt cục không kìm được muốn ra mặt rồi sao?
Khi nhìn thấy Dương Chấn đứng ra, con ngươi Ninh Thành Vũ đột nhiên co lại.
Nhất là khi nhìn thấy nhiều người đứng đầu gia đình quyền thế nhất ra mặt giúp Dương Chấn như vậy, càng khiến anh ta không khỏi khiếp sợ.
“Tôi biết Phùng Nghĩa Cần là bị người nào giết.”
Ninh Thành Vũ hoảng sợ nói.
Trước đó anh ta đã đoán được là Dương Chấn, chỉ là không muốn tiếp nhận sự thật này.
Bây giờ, việc xác của Phùng Nghĩa Cần xuất hiện ở cốp xe của anh ta, còn có video làm chứng, nếu đã bại lộ thì anh ta cũng không cần phải giấu diếm nữa.
“Là ai?”
Ninh Trí Viễn hỏi.
Ninh Thành Vũ chỉ một ngón tay vào Dương Chấn, tức giận nói: “Người sát hại Ninh Thành Vũ chính là anh ta.”
Phùng Toàn tức giận nói: “Trong video, rõ ràng là mày muốn hủy thi diệt tích con trai tao, chứng cứ rõ ràng mà mày còn định vu hãm người khác sao?”
“Người đứng đầu nhà họ Phùng, tôi thề, điều tôi nói đều là thật.”
Ninh Thành Vũ vội nói: “Tối hôm qua, ở sinh nhật bữa tiệc của Hàn Phi Phi, chính tên nhãi này đã có xung đột rất lớn với Phùng Nghĩa Cần, ở đây rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.”
“Sau đó, Phùng Nghĩa Cần nói với tôi muốn cho tên nhãi này bài học, nhưng ai ngờ, khi tôi gặp lại cậu ta lại là ở trong cốp xe của tôi.”
“Tôi sợ người đứng đầu nhà họ Phùng hiểu lầm, nên mới bất đắc dĩ cho người hủy thi diệt tích.”
Ninh Thành Vũ nói tất cả những gì mình biết ra.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh ta không hề giống như là đang nói láo.
“Người đứng đầu nhà họ Phùng, Ninh Thành Vũ đã nói rất rõ ràng, nó cũng là sợ bị ông hiểu lầm nên mới muốn hủy thi diệt tích.”
“Chuyện này rõ ràng có vấn đề rất lớn, chẳng lẽ người đứng đầu nhà họ Phùng không hề hoài nghi, tại sao video Ninh Thành Vũ phái người hủy thi diệt tích lại được người ta quay lại trùng hợp như vậy và còn gửi cho ông?”
“Tôi hi vọng người đứng đầu nhà họ Phùng nghĩ lại, tốt nhất đừng bị người ta sử dụng làm vũ khí.”
Ninh Trí Viễn mở miệng nói, thái độ và giọng điệu cũng trở nên khá hòa hoãn.
Phùng Toàn nhíu mày, hai mắt dừng trên người Dương Chấn.
“Làm sao? Hoài nghi tôi sao?”
Dương Chấn hài hước nhìn về phía Phùng Toàn hỏi.
Phùng Toàn cũng không nhìn thấu Dương Chấn, nhưng ông ta cảm thấy áp lực rất lớn từ trên người thanh niên này.
“Chính đồ khốn nhà mày đã giết Phùng Nghĩa Cần, mày còn định ngụy biện cái gì?”
Ninh Thành Vũ giận dữ hét lên.
“Ồn ào!”
Dứt lời, Dương Chấn đột ngột đứng lên, híp mắt nhìn chằm chằm Ninh Thành Vũ: “Giết người thì đền mạng! Nếu nhà họ Ninh không muốn trả lại công bằng cho nhà họ Phùng thì tôi đến giúp Nhà họ Phùng.”
Dứt lời, anh một thân một mình, cất bước thong thả đi về phía nhà họ Ninh.
Phía nhà họ Ninh, mười gia tộc dòng chính và cường giả đều nhìn Dương Chấn với vẻ mặt chế giễu.
“Người chính do mày giết, mày lấy cái gì bàn giao cho nhà họ Phùng?” Ninh Thành Vũ vẻ mặt trào phúng.
Lúc này, ánh mắt anh ta không hề e ngại, mà tràn ngập hưng phấn.
Lần này, dù tới tham gia bữa tiệc giao lưu, nhưng Ninh Trí Viễn mang theo rất nhiều cường giả hàng đầu của gia tộc.
Anh ta thấy, Dương Chấn là đang chủ động chịu chết.
Ninh Trí Viễn cũng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Dương Chấn, dù nhìn thế nào, ông ta cũng không nhìn ra Dương Chấn có chỗ nào đặc biệt.
“Muốn chết!”
Mắt thấy Dương Chấn định đi đến trước mặt Ninh Thành Vũ.
Đúng lúc này, một người trung niên mặc quần áo kiểu nhà Đường màu đen đi giày vải, biến mất tại chỗ, vọt về phía Dương Chấn.