CHƯƠNG 371: LẤY MẠNG TÔI
Trên mặt Hoàng Chung như phủ lớp sương mù, lúc này bên người ông ta chỉ còn sót lại một tên vệ sĩ cũng đã bị thương trong cuộc chiến lúc nãy.
Nếu đấu tiếp, vệ sĩ của ông ta chỉ còn đường chết.
Thạch Giang lạnh lùng nói: “Quá đáng? Lẽ nào một kẻ từ nơi khác đến phá hoại trật tự của Giang Bình như ông thì không quá đáng sao?”
“Tôi mặc kệ người nhà họ Hoàng làm gì ở những tỉnh lỵ khác, nhưng ông dám có ông mưu đồ ở chỗ Hiệp hội Võ đạo tôi thử xem?”
“Mau dẫn chó của ông cút khỏi Giang Bình ngay!”
Thạch Giang ngập tràn khí thế, hoàn toàn xem thường nhà họ Hoàng.
Với địa vị của Hiệp hội Võ đạo quả thật ông ta có tư cách này.
“Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!”
Lúc này, Ngụy Thành Châu bỗng nhiên nói.
“Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!”
Trần Hưng Hải cũng nói theo.
Những lúc như thế này bọn họ không ngại đạp thêm nhà họ Hoàng một cước, giữa hai bên vốn đã đứng ở phe đối lập, có gì phải sợ?
“Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!”
“Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!”
…
Tiếp đó, tất cả mọi người trong hội trường buổi giao lưu đều kêu lên, tiếng kêu vang vọng cả hội trường.
Cả khách sạn Trung Châu dường như đang rung chuyển.
Hoàng Chung giận run người nhưng ông ta không bộc phát.
Một thế lực không hề yếu hơn nhà họ Hoàng dẫn đầu, cả Giang Bình như đang bị xoắn thành một sợi dây.
Toàn bộ gia chủ ủng hộ nhà họ Hoàng đều đã bị giết, còn ai dám ủng hộ nhà họ Hoàng nữa chứ?
Trong lòng Mạnh Hoàng Nghiệp và Ninh Trí Viễn lạnh như tro tàn.
Thế lực của nhà họ Hoàng đã mất, bởi vì đứng về phe bọn họ nên sợ là từ đây về sau, cơ nghiệp của hai nhà họ Mạnh và Ninh sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
“Được, rất tốt!”
Hai mắt Hoàng Chung âm trầm lướt nhìn cả hội trường, gằn giọng nói: “Tôi đã nhớ kỹ các người, mong rằng các người đừng bao giờ hối hận!”
Nói xong ông ta đứng lên, bỗng nhìn Dương Chấn sau đó quay sang nhìn Thạch Giang nói: “Muốn tôi rút khỏi cuộc tranh chấp của Giang Bình cũng được, nhưng tôi muốn mạng của một người!”
Thạch Giang cười châm chọc nói: “Ông tưởng bây giờ ông còn tư cách ra điều kiện nữa sao?”
“Thạch Giang, chó cùng rứt giậu, huống chi Hoàng Chung tôi không phải là chó, nếu bị ép đến đường cùng, cùng lắm thì cá chết lưới rách!” Hoàng Chung híp mắt nói.
Thạch giang nhíu nhíu mày nhưng không nói gì.
Trước mắt tuy Hiệp hội Võ đạo đang chiếm ưu thế nhưng vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung kia thực lực rất mạnh.
Lúc nãy tứ đại Kim Cương của Hiệp hội Võ đạo hợp lại cũng không giết được ông ta, chỉ có thể khiến đối phương bị thương nhẹ mà thôi.
Nếu muốn liều mạng, sợ là vệ sĩ của Hoàng Chung thật sự có thể khiến Hiệp hội Võ đạo tổn thất vài tên cao thủ.
“Ông muốn lấy mạng ai?” Thạch Giang hỏi.
Rõ ràng câu nói này là ngầm đồng ý với yêu cầu lấy mạng một người của Hoàng Chung.
Hai mắt Hoàng Chung bỗng nhìn Dương Chấn: “Thằng nhóc mày có thể lăn ra đây chịu chết rồi!”
Lập tức ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn lên người Dương Chấn.
Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, trước khi Hiệp hội Võ đạo vào cuộc, Hoàng Chung đang đối chọi với Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn lại đang bình tĩnh ngồi ở đó, trong tay còn đang bưng tách trà trắng.
“Hoàng Chung, ông tưởng Giang Bình của chúng tôi không còn ai sao?”
Dương Chấn còn chưa trả lời thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
“Oan có đầu nợ có chủ, Dương Chấn giết con trai tôi, hôm nay nó phải đền mạng!”
Hoàng Chung mở miệng nói: “Chỉ là một nhà họ Hàn còn chưa có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoàng!”
Hàn Khiếu Thiên mỉa mai, phất tay lên: “Bảo vệ cậu Dương!”
Ông ta vừa nói xong, mấy chục vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Hàn dồn dập che trước người Dương Chấn.
“Hàn Khiếu Thiên, ông dám!” Hoàng Chung cả giận nói.
Hiệp hội Võ đạo ép ông ta cúi đầu cũng thôi đi. Bây giờ ngay cả nhà họ Hàn cũng đứng ra uy hiếp ông ta, có thể tưởng tượng lúc này Hoàng Chung giận đến mức nào.
“Ở Giang Bình này chưa có việc gì mà Hàn Khiếu Thiên tôi không dám làm!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng nói: “Cậu Dương là khách quý của nhà họ Hàn chúng tôi, nếu ai dám đụng đến cậu Dương thì đó là kẻ thù của nhà họ Hàn tôi!”
Sau khi đoán được thân phận người bảo vệ biên giời phía bắc của Dương Chấn, trong lòng Hàn Khiếu Thiên
Ở biên giới phía Bắc, người bảo vệ là vị thần trong lòng mọi người, mà thần uy thì không thể khinh nhờn.
Mặc dù Hàn Khiếu Thiên đã rời khỏi biên giới phía Bắc từ lâu, nhưng trong lòng ông ta vẫn mãi mãi là người của biên giới phía Bắc.
“Giang Bình không thể là nơi để ông muốn làm gì thì làm. Ai dám động tới cậu Dương, chính là kẻ thù của nhà họ Quan tôi! Dẫn đám người của ông cút đi!”
Sau đó Quan Tôn Sắc cũng đứng lên, vẻ mặt không hề sợ hãi nói.
Sắc mặt Hoàng Chung cực kỳ âm u, nhà họ Hàn và nhà họ Quan lần lượt đứng ra đuổi ông ta cút đi trước mặt người, đúng là vết nhơ trong cuộc đời ông ta.
“Ai dám đụng đến cậu Dương cũng là kẻ thù của nhà họ Trần! Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!”
Xung quanh Châu Thành, Trần Hưng Hải cũng đứng dậy, giọng nói cuồn cuộn như sấm rền.
“Ai dám đụng đến cậu Dương cũng chính là kẻ thù của nhà họ Tô!” Nhà họ Hoàng, cút khỏi Giang Bình!
Nhà họ Tô một trong bốn gia tộc lớn của Giang Châu cũng nói.
Lúc này người của những gia tộc khác như hóa đá tại chỗ, sững sờ nhìn người thanh niên đang cầm tách trà trắng, từ đầu đến cuối vẫn lặng lẽ không lên tiếng ngồi ở đằng kia.
Gia chủ của bốn gia tộc hàng đầu lần lượt kính trọng gọi anh ta là cậu Dương. Thậm chí còn bằng lòng vì anh ta mà đuổi nhà họ Hoàng trước mặt mọi người.
Hoàng Chung là gia chủ tương lai đến từ Yên Đô Bát Môn, thân phận cao quý cỡ nào?
Đừng nói là ba gia tộc lớn ở tỉnh lỵ, cho dù một số nhà giàu ở Yên Đô kia cũng không dám nói như vậy với nhà họ Hoàng.
Huống chi người bị đuổi đi lúc này lại là người thừa kế nhà họ Hoàng.
Liệu người thanh niên kia chỉ đơn giản là con cháu của gia tộc Vũ Văn thôi sao?
Lúc này trong mắt Thạch Giang – chi hội trưởng chi hộ Hiệp hội Võ đạo Giang Bình cũng lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Một chàng trai có thể khiến cho gia chủ của bốn gia tộc lớn công khai quát Hoàng Chung, để bảo vệ sự an toàn cho mình, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Trong hội trường nhất thời yên lặng như tờ, không khí ngột ngạt đến nỗi khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Hoàng Chung đứng yên tại chỗ, lúc này rời đi không được mà bảo vệ sĩ của ông ta ra tay cũng không xong, quả thật đây là nhục nhã lớn nhất đời này của ông ta.
Mà Dương Chấn giống như không liên quan đến những chuyện này, vẫn yên lặng ngồi ở đằng kia thưởng thức trà.
“Nhãn để nhàn vân loạn bất thu, ngẫu tùy mi lộc nhập vân lai. Bình sinh vu vật nguyên vô thủ, tiêu thụ sơn trung thủy nhất bôi.”
Dương Chấn khẽ nhấp một ngụm trà long tĩnh Tây Hồ, vẻ mặt say sưa nói: “Trà thì ngon thật, nhưng cảnh tượng này không thích hợp thưởng trà, mà thích hợp với…”
Anh uống cạn phần trà còn lại trong tách sau đó chậm rãi phun ra hai chữ: “Giết người!”
Khi anh nói ra hai chữ này, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên gió lớn, nhiệt độ trong hội trường chợt giảm xuống mấy độ.
Vệ sĩ bên cạnh Hoàng Chung dường như cảm giác được nguy hiểm, khẽ bước chân lên vô thức bảo vệ Hoàng Chung sau lưng mình.
Mà lúc này cả người của Thạch Giang cũng không khỏi run lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Dương Chấn.
Có lẽ người bình thường chỉ cảm thấy thời tiết đột nhiên thay đổi.
Nhưng cao thủ hàng đầu như vệ sĩ của Hoàng Chung và Thạch Giang thì lại có thể cảm thấy rõ ràng đây là sát khí trên người cao thủ.
“Ông nói, muốn lấy mạng của tôi?”
Dương Chấn nghiền ngẫm nhìn Hoàng Chung, trêu chọc hỏi.