CHƯƠNG 381: TỬ HÌNH NHÀ HỌ DƯƠNG
Dương Chấn không thèm nhìn về phía Phùng Toàn đang quỳ dưới đất chờ anh giáng tội, mà lại nhìn Phùng Kế Tông ở bên cạnh.
“Anh nói muốn bắt em gái tôi ngủ với anh một đêm?”
Dương Chấn đột nhiên nói, đồng thời nhấc chân bước về phía Phùng Kế Tông.
“Không, không có! Tần Yên là em gái của anh, cho dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám để cô ấy ngủ cùng tôi!”
Phùng Kế Tông sắp khóc đến nơi, vội vàng chối bay.
Thấy Dương Chấn đang bước từng bước về phía anh, anh sợ đến sắp tè trong quần.
Dương Chấn tiếp tục bước về phía trước, còn nói thê: “Anh còn nói muốn để tôi trả một cái giá đắt?”
“Không dám, tất cả những lời tôi nói lúc nãy đều là nói khùng nói điên! Sao tôi dám để anh trả giá đắt chứ?”
Phùng Kế Tông khóc, anh sợ đến phát khóc.
Một người thanh niên có thể làm cho gia chủ nhà họ Phùng cũng phải quỳ xuống cầu xin hãy trách tội, chỉ sợ người đứng đầu của ba gia tộc lớn nhât thành phố cũng chỉ đến mức này mà thôi?
Anh lại không biết được, cho dù gia chủ nhà họ Mạnh và gia chủ nhà họ Ninh còn sống thì cũng không dám hó hé tiếng nào trước mặt Dương Chấn.
“Cô nói em gái tôi là kẻ thứ ba, xen vào tình cảm của hai vợ chồng cô đúng không?”
Dương Chấn lại dời mắt nhìn Dương Liễu.
Mặt Dương Liễu vô cùng sợ hãi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh khi còn ở nhà họ Dương lúc trước, Dương Chấn đứng trong nhà họ Dương, khẽ nhấc tay đã giết chết vài tên cao thủ của nhà họ Dương.
Cô vốn định dựa thế của nhà họ Phùng để trả thù Dương Chấn, mà ngay khoảnh khắc gia chủ nhà họ Phùng quỳ xuống dưới chân Dương Chấn, cô mới ý thức được, chỉ sợ cả đời này cũng không có hy vọng tìm Dương Chấn báo thù.
“Không, cô ấy không phải người thứ ba, cũng không có cướp chồng của tôi.”
Dương Liễu lắc đầu như trống bỏi, lắc điên cuồng, vội vàng nói: “Là do chồng tôi, anh ta là một tên khốn nạn, đã kết hôn với tôi rồi mà còn đi quấn lấy em gái của anh.”
“Cái chết của anh ta cũng không liên quan đến bất cứ kẻ nào, đều là do anh ta gieo gió gặt bão.”
“Tôi mới là đứa đê tiện, lại dám đi sỉ nhục em gái của anh, là tôi có mắt không tròng, ngu không ai bằng.”
Không đợi Dương Chấn hỏi tiếp, Dương Liễu đã kể hết tất cả tội lỗi của cô ta ra trước mặt mọi người.
Có lẽ vì đã quá lâu rồi, cô đã dần quên lãng đi nỗi sợ hãi mà Dương Chấn mang đến cho cô.
Lúc này, Phùng Toàn quỳ xuống xin lỗi mới nhắc cô nhớ đến sự khủng khiếp của Dương Chấn.
Nếu Dương Chấn muốn giết cô thì dễ như trở bàn tay.
“Lúc trước tôi đã cho nhà họ Dương một con đường sống, nhưng vì cô, con đường sống này đã bị phá hủy hoàn toàn!”
Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Dương Liễu nói.
Đùng!
Dương Liễu cảm thấy những lời Dương Chấn nói ra giống như một tia chớp nổ vang bên tai cô.
Cô đờ người ra trong chốc lát, sau đó hoảng sợ quỳ sát xuống dưới chân Dương Chấn, quỳ lạy dập đầu thật mạnh xuống nền đất.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Cô vừa lạy vừa cầu xin: “Cậu Dương, tôi biết lỗi rồi, xin anh hãy tha cho nhà họ Dương, tôi thật sự biết lỗi rồi…”
Dương Chấn không thèm để ý đến, đối với anh mà nói, anh không hề để ý đến sống chết của nhà họ Dương.
Lúc trước cho nhà họ Dương một con đường sống, cũng là vì bọn họ tự giành giật được.
Nhưng con đường sống này chỉ tồn tại dưới tiền đề là nhà họ Dương sẽ không trả thù.
Bây giờ người phụ nữ này lại muốn mượn tay người khác để tìm anh báo thù.
Chỉ dựa vào điểm này, nhà họ Dương đã không còn đường sống.
“Thì ra cô gái xinh đẹp kia không phải là kẻ thứ ba, mà là cô gái ngu xuẩn này ăn nói bậy bạ thôi!”
“Tôi nói mà! Một người phụ nữ xinh đẹp như thế, sao có thể là kẻ thứ ba cho người khác được?”
“Anh rể của cô ấy giỏi như thế, sao cô ta có thể đi cướp đàn ông của người phụ nữ đê tiện kia được?
Những người nhiều chuyện khi nãy còn đang chỉ chỉ trỏ trỏ Tần Yên, lúc này đã thay đổi lời nói hoàn toàn, cả đám bắt đầu chỉ vào Dương Liễu, khẽ mắng mỏ.
Phùng Toàn quỳ ở một bên nghe Phùng Kế Tông và Dương Liễu nói xong, cũng đã hiểu đại khái tình hình mọi chuyện rồi.
Lúc này, hai mắt Phùng Toàn tràn ngập lửa giận, rất muốn nhào lên giết chết hai tên khốn nạn này ngay lập tức.
Lúc trước nhà họ Dương bị tiêu diệt, nhà họ Dương đột nhiên dẫn theo một số con cháu trực hệ đi đến thành phố Kim Hà nương nhờ vào nhà họ Phùng.
Bởi vì vợ của gia chủ nhà họ Dương – Dương Hướng Minh – là người của nhà họ Phùng.
Cho nên Phùng Toàn cũng tiếp nhận mấy người nhà họ Dương đó.
Nhưng không ngờ người tiêu diệt nhà Dương lại là cậu thanh niên đứng trước mặt.
“Phùng Toàn, tôi không quan tâm ông có quan hệ như thế nào với nhà họ Dương, nhưng sau tối ngày hôm nay, nhà họ Dương nhất định phải biến mất!”
Dương Chấn không ra tay với Phùng Kế Tông và Dương Liễu, mà quay sang nhìn Phùng Toàn, bình tĩnh nói: “Nếu sau này để tôi biết được ở Giang Bình, còn có người của nhà họ Dương thuộc Châu Thành lúc trước, vậy nhà họ Phùng cũng có thể biến mất rồi!”
Phùng Toàn nghe vậy, tim đập thình thịch liên tục, vừa sợ vừa giận, sợ là vì Dương Chấn nói ra những lời này, rõ ràng là đã tha cho nhà họ Phùng.
Giận là vì Dương Liễu lại dám lừa người Phùng Kế Tông đến tìm Dương Chấn báo thù.
Thân là gia chủ nhà họ Phùng, sao ông không nhìn thấu mấy trò vặt của Dương Liễu được chứ?
“Cậu Dương cứ yên tâm, sau tối ngày hôm nay, tôi sẽ để toàn bộ nhà họ Dương biến mất hoàn toàn ở Giang Bình!”
Phùng Toàn vội vàng cam đoan, trong mắt bắn ra hai tia sáng sắt lạnh, nhìn Phùng Kế Tông và Dương Liễu đang run bần bật ở một bên, ra lệnh: “Dám xúc phạm chủ nhân của Giang Bình, tội chết!”
“Kéo đi!”
Mặt Phùng
Mấy người đàn ông cao to lực lưỡng ông dẫn theo đồng loạt bước lên, kéo Phùng Kế Tông và Dương Liễu đã xụi lơ ra khỏi tiệm cơm.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đặc biệt là câu nói kia cũng làm cho mọi người vô cùng sợ hãi.
Tất cả đều hiểu, Phùng Kế Tông và Dương Liễu không thể sống qua tối ngày hôm nay!
“Chúng ta đi thôi!”
Dương Chấn nhìn Tần Yên đứng bên cạnh, mặt mày dịu dàng nói.
Tần Yên giống hệt như rối gỗ đi theo sau Dương Chấn ra khỏi nơi này.
“Cung tiễn cậu Dương!”
“Cung tiễn cậu Dương!”
Phía sau, Phùng Toàn dẫn theo người nhà họ Phùng kêu to.
Tiếp nói giống như cơn sóng hết đợt này đến đợt khác, cuốn qua cả khu phố ẩm thực.
Mãi đến khi lên xe, Tần Yên mới giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, trầm giọng nói: “Anh rể, hôm nay trong hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cô biết nhà họ Phùng có biểu hiện như thế chắc chắn là vì đã xảy ra một số chuyện lớn trong hội giao lưu.
Dương Chấn hơi mỉm cười, dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì thì anh đều là anh của em, đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Yên đầy hoảng hốt.
Sửng sốt một lúc lâu, gương mặt xinh đẹp đang đờ ra đột nhiên thả lỏng lại, cong môi lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, cười nói: “Đúng vậy, cho dù như thế nào, em chỉ cần biết anh là anh của em, chỉ vậy là đủ rồi!”
Dương Chấn khẽ cong khóe miệng rồi lập tức khởi động xe, tự lái xe chờ Tần Yên ra khỏi thành phố.
Cùng lúc đó, thành phố Kim Hà, nhà họ Phùng.
Trong một khu biệt thự xa hoa ở phố Đông, trong một căn biệt thự độc lập, có một ông già đang ngồi trên ghế sofa làm từ gỗ đặc xa hoa, đúng là gia chủ nhà họ Dương ở Châu Thành lúc trước, Dương Hướng Minh Trước mặt Dương Hướng Minh còn có một người đàn ông trung niên đang đứng.
“Ba, giờ này chắc hội giao lưu cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?”
Người đàn ông trung niên hỏi với mặt đầy mong đợi.
Dương Hướng Minh nhìn đồng hồ, nói: “Chắc kết thúc rồi!”
“Lần này nhà họ Phùng giao quyền làm chủ hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, chắc chắn sẽ được nhà họ Mạnh tập trung nâng đỡ rất nhiều.”
“Chắc là không lâu nữa nhà họ Phùng đã có thể vào trong thành phố, nói không chừng lại thêm vài năm, trong số những gia tộc cao cấp nhất trong thành phố sẽ có thể một nhà họ Phùng nữa!”
Người đàn ông trung niên kích động nói.
Ông ta tên Dương Quan Vũ, là con trai trưởng của Dương Hướng Minh, cũng là ba của Dương Cẩn và Dương Liễu.
Nghe ông nói thế, Dương Hướng Minh cũng vô cùng vui vẻ, cười nói: “Không sai! Nhà họ Phùng chắc chắn có thể vào trong thành phố, đến lúc đó nhà họ Dương của chúng ta có thể trở thành một nhà họ Phùng thứ hai ở thành phố Kim Hải này rồi.”
“Đúng vậy! Không ngờ nhà họ Dương của chúng ta bị tiêu diệt ở Châu Thành, lại có thể tìm được mùa xuân thứ hai ở thành phố Kim Hà.” Dương Quan Vũ cười nói.
Trong mắt Dương Hướng Minh hiện lên một tia sát khí dày đặc, híp mắt nói: “Chờ đến ngày nhà họ Dương của chúng ta khôi phục, cũng chính là ngày chết của thằng nhóc kia!”
Mỗi lần nhớ đến chuyện nhà họ Dương bị một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi hủy diệt là Dương Hướng Minh lại không kềm được cơn giận.
Đối với ông mà nói, nhà họ Dương là do ông tự gây dựng nên, mới có được chút huy hoàng khởi đầu đã bị Dương Chấn phá hủy.
Mắt Dương Quan Vũ cũng tràn đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩn phải sống suốt quảng đời còn lại trên giường bệnh, một ngày nào đó, con muốn để Cẩn tự tay giết chết thằng nhóc kia!”
“Chắc Liễu cũng đã đi vào thành phố rồi đúng không?” Dương Hướng Minh đột nhiên hỏi.
Dương Quan Vũ gật đầu, nhớ đến cô con gái này, mặt mày vô cùng đắc ý, cười nói: “Bây giờ Liễu cũng giỏi lắm, vì gia tộc, đang liên tục làm quen với một số thanh niên trong thành phố Kim Hà.”
“Lần này con bé đi cùng một người xuất sắc thuộc chi thứ của nhà họ Phùng, tên là Phùng Kế Tông, đi đến thành phố tham dự hội giao lưu cấp thấp.”
“Tốt, chờ đến ngày nhà họ Dương của chúng ta khôi phục lại, Liễu chính là người có công lớn cho nhà Dương chúng ta, người khác có thì chắc chắn sẽ không thiếu phần con bé!” Dương Hướng Minh cười nói.
“Đùng!”
Ngay lúc bọn họ đang vui vẻ trò chuyện về tương lai của nhà họ Dương, đột nhiên có người ở bên ngoài đạp tung cửa biệt thự ra.
Chỉ thấy bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng xông thẳng vào.
“Ai đó?”
Dương Quan Vũ và Dương Hướng Minh lập tức giận dữ.
“Biết đây là chỗ của ai không? Các người cũng dám xông bậy vào?”
Dương Quan Vũ tức giận nói: “Nếu để gia chủ Phùng, các người có biết hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào không?”
Cao thủ dẫn dầu vô cùng lạnh nhạt nói: “Gia chủ có lệnh, nhà họ Dương đắc tội chủ nhân của Giang Bình, tội tử hình! Con cháu trực hệ của nhà họ Dương ở Châu Thành đều giết không tha!”