CHƯƠNG 403: ĐẠI HỘI VÕ THUẬT BẮT ĐẦU
Thạch Giang vừa dứt lời, toàn bộ hội trường đều rộ lên!
Chủ nhân của các gia tộc giàu có ở Giang Bình đều tỏ vẻ tức giận.
Cường giả vừa mới nhìn thấy lúc nãy được nhà họ Chu ở Nam Dương mời đến là Long chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan, các cao thủ được các gia tộc giàu có mời đến thấy thế gần như bị dọa sợ.
Có thể nói, Dương Chấn chính là hy vọng duy nhất trong mắt tất cả các gia tộc giàu có ở Giang Bình.
Lúc này, hy vọng duy nhất của họ đã bị Thạch Giang xúc phạm ở nơi công cộng, sao họ có thể không tức giận?
“Tôi tự hỏi vì sao không gặp được anh Dương. Hóa ra là sợ hãi bỏ chạy rồi.”
Vào lúc này, bên phía các gia tộc giàu có ở Nam Dương bỗng vang lên một giọng nói đầy mỉa mai.
“Thạch Đà chủ, ngài chắc đã quên rồi, ngày đó anh Dương chỉ dùng từ “cút”, sợ tới mức nhanh chóng đem người đuổi ra khỏi Giang Bình rồi sao?”
Hàn Khiếu Thiên liếc mắt nhìn Thạch Giang, trong lời nói tràn đầy vẻ khiêu khích.
Nếu đã không biết xấu hổ, tại sao anh ta phải nể mặt?
Ngay sau đó, ánh mắt của Hàn Khiếu Thiên rơi vào đám người giàu có ở Nam Dương, nhìn Chu Quảng Chí: “Chủ nhân nhà họ Chu thật sự là một kẻ ti tiện bỉ ổi. Mấy ngày trước, nếu không phải anh Dương giúp nhà họ Chu giải quyết cường giả trong Hiệp hội Võ đạo, thì e rằng nhà họ Chu đã sớm bị tiêu diệt rồi?”
“Tôi quả thực không hiểu, ai cho ông lá gan dám xúc phạm đến anh Dương như vậy?”
Đối với Chu Quảng Chí, Hàn Khiếu Thiên sẽ không cho một chút mặt mũi nào, thẳng thừng khiển trách trước mặt mọi người.
Thạch Giang và Chu Quảng Chí bị Hàn Khiếu Thiên khiển trách trước mặt mọi người, ngược lại khiến cho mọi người sợ ngây người.
“Fuck! Hôm nay chắc chắn có chuyện lớn sắp xảy ra rồi!”
“Nhà họ Hàn ở Giang Bình thế mà lại đả kích vào Hiệp hội Võ đạo và nhà họ Chu ở Nam Giang. Đây là muốn một chọn hai sao?”
“Chẳng lẽ anh không nghe thấy những chuyện giấu kín mà chủ nhân nhà họ Hàn nói sao? Anh Dương thật sự đã từng giết một cường giả trong Hiệp hội Võ đạo!”
Hội trường bỗng sôi trào lên, mặt mọi người ai cũng ngớ ra.
“Nhìn thấy chưa? Đây là người đàn ông của Từ Lệ tôi, ngay cả cường giả của Hiệp hội Võ đạo cũng dám giết!”
Trong đám đông, vẻ mặt Từ Lệ tràn đầy phấn khích, mặc dù cô ta không biết Giang Bình Vương là ai nhưng trong lòng cô ta đã coi Giang Bình Vương như người đàn ông của mình rồi.
Ánh mắt La Viện Viện cũng lóe lên: “Người đàn ông này chính là hạc giữa bầy gà!”
“Giang Bình Vương quả thật rất lợi hại!” Vương Dũng cũng không giấu giếm mà khen ngợi.
Dương Chấn bất lực nhìn.
Trong khu vực dành cho giới thượng lưu, một phụ nữ trung niên mặc sườn xám nhìn quanh võ đài, trên mặt mang theo một nụ cười dí dỏm.
Đối với bà ta mà nói, Giang Bình Vương càng mạnh thì bà ta càng vui vẻ.
Một khi Giang Bình Vương trở thành người chiến thắng ngày hôm nay, chỉ cần bà ta có thể tìm cách khiến cho Tần Nhã trở thành người phụ nữ của Giang Bình Vương, thì bà ta không chỉ có thể giúp gia tộc kiểm soát được Giang Bình, mà còn có thể kiểm soát được cả Nam Dương.
Vì vậy, hôm nay bà ta đến đây là để xem kịch vui.
Hơn nữa, bà ta vẫn đứng về phía Giang Bình Vương.
“Cô, sao Giang Bình Vương còn chưa xuất hiện?”
Bên cạnh người phụ nữ trung niên là một cô gái thanh tú sốt ruột nói.
Người phu nhân trung niên này đương nhiên là Diệp Mạn, còn cô gái quyến rũ kia là Diệp Tình Nhi.
Đối với Giang Bình Vương, Diệp Tình Nhi chưa từng nghĩ tới sẽ ở cùng với một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Hôm nay đến đây với Diệp Mạn cũng chỉ là để ứng phó qua loa với gia tộc.
Nhưng bây giờ, ngay cả hình dáng của Giang Bình Vương còn không thấy, cô ta không còn cách nào khác, đành phải tìm lý do rời đi.
Diệp Mạn cười nói: “Tình Nhi, đừng vội, còn chưa tới giờ thi đấu mà? Cháu cứ yên tâm chờ đi mới có thể nhìn thấy chồng tương lai của mình.”
Diệp Tình Nhi cong môi tức giận nói: “Cháu sẽ không lấy anh ta!”
“Cháu có biết, hôm nay nếu Giang Bình Vương thắng, không chỉ có Giang Bình, mà Nam Dương cũng sẽ bị cậu ta khống chế. Một người thanh niên tài năng như vậy, cho dù là ở Yên Đô cũng tìm không có đâu. Cháu định bỏ lỡ sao?”
Diệp Mạn hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tình Nhi vô cùng kiên định: “Cho dù anh ta có tốt đến đâu, cũng không lọt được vào mắt cháu. Trong lòng cháu, chỉ có người kia mà thôi!”
“Tình Nhi, cô thật sự không hiểu, cháu không muốn kết hôn nên mới bịa đặt ra một người đàn ông khác? Hay là cháu thực sự có người mình thích?” Diệp Mạn nghi ngờ hỏi.
“Cô, đương nhiên lời cháu nói là thật rồi!” Diệp Tình Nhi không vui nói.
Sau khi có được câu trả lời này, Diệp Mạn cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, bỗng nói: “Tình Nhi, cháu thật sự không muốn lấy Giang Bình Vương sao?”
“Không muốn!” Diệp Tình Nhi không chút do dự trả lời.
“Được, nếu cháu có thể giúp cô một chuyện, cô đảm bảo sẽ không để cháu lấy anh ta!”
Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Mạn đột nhiên hạ quyết tâm, nghiêm túc nói.
“Cô, cô nói thật ạ?”
Diệp Tình Nhi đứng lên, vẻ mặt tràn đầy kích động.
Diệp Mạn mỉm cười: “Con bé ngốc, cô có nói dối cháu bao giờ đâu?”
“Cháu yêu cô nhiều lắm, cô ơi!”
Diệp Tình Nhi thực sự rất phấn khích, ôm lấy Diệp Mạn hôn lên má bà ta một cái thật mạnh.
Diệp Mạn không vui nói: “Trước mặt mọi người mà hôn hít cái gì?”
Diệp Tình Nhi lè lưỡi vui vẻ nói: “Không phải cháu vui vẻ quá sao? Cô, cô muốn cháu làm gì? Cho dù là dầu sôi lửa bỏng, cháu cũng đồng ý!”
“Chờ đại hội võ thuật kết thúc, cô sẽ nói cho cháu biết!” Diệp Mạn cười nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận.
Nếu như chuyện này có thể giải quyết tốt, không những hoàn thành được nhiệm vụ gia tộc giao cho mà hai mẹ con cũng có thể yên tâm nhận nhau.
Ngay khi Diệp Mạn lên kế hoạch làm thế nào để nhận Tần Nhã và làm thế nào để thuyết phục Tần Nhã tiếp cận Giang Bình Vương, thì
“Hàn Khiếu Thiên, đừng nói nhảm nữa! Nhà họ Chu tao khi nào thì cần một tên nhóc miệng còn hôi sữa đến giúp đỡ? Cho dù hôm đó anh ta không xuất hiện, thì nhà họ Chu tao cũng có cường giả có thể ứng phó với Hiệp hội Võ đạo.”
Chu Quảng Chí thẹn quá hóa giận.
Sau khi bị Hàn Khiếu Thiên công khai sự thật ngày hôm đó, anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận, bằng không không phải đang nói nhà họ Chu thua kém nhà họ Hàn sao?
“Ánh mắt của khán giả rất tinh ý. Cho dù anh có giải bày thế nào cũng không quan trọng. Một khi anh Dương giành chiến thắng ngày hôm nay, mọi người sẽ biết lời tôi đang nói là thật hay giả!”
Hàn Khiếu Thiên chế nhạo.
Anh ta tin tưởng Dương Chấn 100%.
“Các người nói nhảm nhiều quá rồi đấy!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đang ngồi chính giữa ở phía Hiệp hội Võ đạo đột nhiên không kiên nhẫn lên tiếng.
Người này chính là Ngưu Căn Huy.
Trước kia ở nhà họ Chu, Trương Hằng bị Dương Chấn giết chết chính là người học việc giỏi nhất của ông ta.
Giọng nói của ông ta vang vọng như chuông, như sấm sét, thoáng chốc nổ vang.
Sau đó, ông ta đứng dậy và tiến về phía sàn đấu.
Mà lúc này, thời gian diễn ra đại hội võ thuật cũng đã đến.
Ngưu Căn Huy tiến đến mép đài, dùng hai tay nắm lấy sợi dây ở mép đài và kéo mạnh.
Sau đó, nhờ vào lực đàn hồi của sợi dây, cơ thể Ngưu Căn Huy ngay lập tức bay lên không trung.
“Rầm!”
Kèm theo một tiếng động lớn, Ngưu Căn Huy tiếp đất bằng hai chân.
Mặt đất dưới chân hắn ta ngay lập tức vỡ vụn, bụi bặm bay lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt, kinh hãi nhìn bóng người ở giữa võ đài.
“Đây… Đây là người sao?”
“Nhảy lên cao năm sáu mét, sau đó tiếp đất!”
“Nếu chân ông ta mà đá vào người nào đó, sợ là sẽ chết mất.”
Mọi người xì xào bàn tán, trong mắt không khỏi kinh hãi và bàng hoàng.
Những gia tộc giàu có vốn dĩ còn muốn mời vài cường giả ra trận, giờ phút này đều lựa chọn im lặng.
Một cường giả như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, lúc này để cho người đi lên đấu, không phải là muốn tìm cái chết sao?
“Nào! Để tôi xem, cường giả của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương rốt cuộc có mạnh cỡ nào?”
Ánh mắt của Ngưu Căn Huy quét qua khán giả, vẻ mặt lạnh lùng và khát máu.
Đối diện với ánh mắt của ông ta, mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhìn.
“Đại hội võ thuật được tổ chức ở Giang Bình, vậy Giang Bình sẽ phái người đến khiêu chiến trước!”
Chu Quảng Chí nhìn Hàn Khiếu Thiên nói, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Long chưởng môn của Long Hổ Đạo Quan mà mình mời đến sẽ dễ dàng chiến thắng, nhưng ai biết, vừa rồi Long chưởng môn nói với anh ta đối thủ rất mạnh, ông chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Lúc này anh chỉ có thể hy vọng Giang Bình trước tiên phái người lên sàn làm tiêu hao sức chiến đấu của Ngưu Căn Huy rồi mới phái Long chưởng môn ra trận.
Hàn Khiếu Thiên bình tĩnh liếc ông ta một cái, sau đó nhìn về phía Hắc Trạch: “Trận chiến này giao cho cậu!”
“Vâng!”
Hắc Trạch chỉ nói một từ, sau đó bước về phía sàn đấu.
Mặc dù màn ra sân của anh ta không gây chấn động như Ngưu Căn Huy nhưng vẫn khiến mọi người tràn đầy kỳ vọng.
“Một bên là cường giả của Hiệp hội Võ đạo, một bên là cường giả của gia tộc giàu có thứ nhất ở Giang Bình, bất luận người nào cũng đều là cường giả xuất sắc!”
“Chưa biết ai thắng ai, chúng ta chờ xem đi!”
“Đại hội võ thuật, chính thức bắt đầu!”
Ngay khi trọng tài nói từ “bắt đầu” xong, tất cả mọi người đều kinh hãi phát hiện bóng dáng của Hắc Trạch biến thành một dư ảnh màu đen, lập tức xuất hiện trước mặt Ngưu Căn Huy.
Còn Ngưu Căn Huy thì từ đầu đến cuối vẫn đứng im, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ lạnh lùng.
“Giết!”
Hắc Trạch bỗng tung ra cú đấm.
Là một sát thủ hàng đầu quốc tế, các chiêu thức của anh ta tung ra đều là đòn chí mạng.
Vừa tấn công phải giết chết đối phương!
“Đây là muốn kết thúc rồi sao?”
“Người áo đen này thật cường hãn!”
“Cường giả của Hiệp hội Võ đạo sợ đến mức không dám di chuyển luôn kìa!”
Nhìn thấy Hắc Trạch tung nắm đấm, trong khi Ngưu Căn Huy vẫn thờ ơ như cũ, mọi người ở hội trường xôn xao, giống như đã nhìn thấy hình ảnh Ngưu Căn Huy thất bại.
Thế nhưng, ngay lúc nắm đấm của Hắc Trạch sắp rơi xuống thái dương của Ngưu Căn Huy thì một luồng sát khí mạnh như sóng cuồn cuộn lao về phía anh ta.
“Chết!”
Anh ta chỉ nghe thấy một từ.
“Rầm!”
Trong giây tiếp theo, cơ thể Hắc Trạch như dây diều bị đứt, máu trào ra từ trong miệng.
Khoảnh khắc anh ta ngã xuống đất, đã hoàn toàn mất mạng.
Còn Ngưu Căn Huy kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích nửa bước.
Cơn gió nhẹ thổi qua, quần áo của Ngưu Căn Huy bay lên, hắn ta đứng chắp tay lại, vẻ mặt ngạo nghễ, ánh mắt rơi vào trong đám đông: “Mày, còn không mau cút ra đây nhận chết?”