CHƯƠNG 452: TỔNG GIÁM ĐỐC LẠC KHÔNG CÓ QUYỀN
Sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên khắp đại sảnh tầng một.
Giờ mọi người đều sợ đến ngây người.
Mọi người đều nghe thấy những lời Tống Lỗi mới nói, cũng biết rõ Tống Húc Dương – chú Tống Lỗi là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn.
Không ngờ người có bối cảnh như Tống Lỗi, lại bị người khác bẻ gãy cổ tay trước mặt mọi người.
“Anh Dương, sao anh có thể ra tay ở đây?”
Hàn Phi Phi nhất thời kinh ngạc, rồi gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng và hoảng loạn, vội thúc giục: “Anh Dương, hai người mau rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn ngay đi, rồi ra thẳng sân bay, rời khỏi Yên Đô, bằng không đợi chú Tống Lỗi biết, hai người muốn chạy cũng chẳng kịp.”
Hàn Phi Phi biết Dương Chấn có địa vị rất cao ở Giang Bình, nhưng chẳng biết rõ, anh có thân phận gì ở Yên Đô.
Nên giờ cô chỉ muốn Dương Chấn mau chóng rời khỏi đây.
Dù gì sau lưng tập đoàn Nhạn Chấn cũng là gia tộc Vũ Văn, mà Tống Húc Dương là thân tín do dòng chính gia tộc Vũ Văn nâng đỡ, người của Dương Chấn bẻ gãy tay Tống Lỗi, chắc chắn gia tộc Vũ Văn sẽ ra mặt, đến lúc đó Dương Chấn muốn rời đi, cũng rất khó.
Thấy vẻ mặt Hàn Phi Phi đầy hoảng loạn, Dương Chấn vội lắc đầu, khẽ cười nói: “Em cứ yên tâm, không ai trong tập đoàn Nhạn Chấn có thể động vào anh.”
“Anh… anh dám bẻ gãy tay tôi, tôi phải… phải khiến anh chết!”
Tống Lỗi đau đến chết đi sống lại, ôm cổ tay đã bị Mã Tuân bẻ gãy, mặt đầy sát ý mãnh liệt.
Dương Chấn nhướng mày, không vui: “Cậu bảo cậu ta ngậm miệng lại đi.”
Mã Tuân không nói hai lời, tiếp tục đi về phía Tống Lỗi.
“Anh… anh định làm gì?”
Tống Lỗi thấy Mã Tuân đi về phía mình, thì sợ đến mức run lẩy bẩy, cổ tay vẫn chưa hết đau, mà giờ anh ta lại muốn ra tay với mình nữa?
“Rầm!”
Mã Tuân hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Tống Lỗi, dứt khoát đáp lại anh ta bằng nắm đấm.
Nắm đấm vừa vung xuống, cả người Tống Lỗi đã bay ra ngoài, lúc anh ta ngã phịch xuống sàn, đã hoàn toàn ngất lịm.
Mọi người đều chết lặng trước cảnh tượng này.
Từ lúc Tống Lỗi mới bị Mã Tuân phế một tay, đến khi Tống Lỗi ngất đi, đều diễn ra trong nháy mắt.
Thậm chí ngay cả nhân viên bảo vệ tập đoàn Nhạn Chấn chưa kịp thu hút, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Mặc dù những người tới tham gia ứng tuyển đều ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại hơi vui vẻ.
Bọn họ vốn tới đây để ứng tuyển, nhưng lại gặp phải người tự xưng có quan hệ như Tống Lỗi, hơn nữa còn cực kỳ hống hách ngang ngược, nên bọn họ đã sớm không nhìn nổi rồi.
“Anh Dương, coi như em cầu xin anh, hai anh mau rời khỏi đây đi được không?”
Hàn Phi Phi sắp sốt ruột đến phát khóc rồi, vừa nhìn mười mấy bảo vệ đang gấp gáp đi về phía này, vừa giục Dương Chấn.
Những chuyện mới xảy ra đều bắt nguồn từ cô.
Nếu Dương Chấn vì cô mà đắc tội với gia tộc Vũ Văn, thì chắc chắn cô sẽ rất áy náy.
“Đi? Hai người muốn đi đâu?”
Đúng lúc này, mười mấy bảo vệ đã xông tới, nhanh chóng bao vây Dương Chấn và Mã Tuân, rồi tên bảo vệ cầm đầu lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Hàn Phi Phi nhất thời xám xịt, cô biết Dương Chấn có thể đánh lại bọn họ, nhưng đây là tập đoàn Nhạn Chấn.
Nếu Dương Chấn dám ra tay ở đây, sẽ đối đầu với gia tộc Vũ Văn.
Gia tộc Vũ Văn nằm trong Yên Đô Bát Môn, một trong những nhà quyền thế thật sự đứng đầu Yên Đô.
Trong mười mấy nhân viên bảo vệ này, có hai người mới gặp Dương Chấn và Mã Tuân ở cửa tập đoàn Nhạn Chấn.
“Đội trưởng, lúc nãy hai tên khốn này phớt lờ sự ngăn cản của chúng tôi, mạnh mẽ xông vào, không ngờ giờ còn dám đánh cháu phó tổng giám đốc Tống.”
Hai tên bảo vệ lúc nãy vội nói với tên cầm đầu.
Đội trưởng đội bảo vệ càng tức giận hơn, nhìn chằm chằm Dương Chấn nói: “Ngay cả tập đoàn Nhạn Chấn cũng dám xông vào, tôi buộc phải công nhận, hai cậu rất can đảm.”
Nói xong, anh ta vung tay lên: “Các cậu dẫn hai người này đi cho tôi.”
“Đội trưởng, hai thằng ranh này là người luyện võ, thực lực rất mạnh.”
Hai tên bảo vệ mới gặp ở cửa vội đi tới nói nhỏ.
Đội trưởng
Nhất thời, mười mấy bảo vệ cầm dùi cui cao su cùng xông về phía Dương Chấn và Mã Tuân.
Từ đầu đến cuối, hai người Dương Chấn và Mã Tuân đều rất bình tĩnh, như không cảm nhận được mười mấy bảo vệ này đang định xuống tay với họ.
Hàn Phi Phi sắp sốt ruột đến phát khóc rồi, nghĩ tới chuyện nếu không tại cô, có lẽ Dương Chấn sẽ không bị liên lụy, trong lòng cô rất tự trách.
“Ai dám động vào anh ấy, thì bước qua xác tôi trước.”
Hàn Phi Phi bỗng đi tới một bước, giang rộng hai tay, chắn trước mặt Dương Chấn, mặt đầy kiên định.
Thấy hành động này của Hàn Phi Phi, trong lòng Dương Chấn như có dòng nước ấm chảy qua.
Mặc dù chuyện này bắt nguồn từ cô, nhưng mọi chuyện đều do Tống Lỗi gieo gió gặt bão, Hàn Phi Phi có thể làm tới mức này, đã tốt lắm rồi.
“Mấy người chắc chắn muốn dùng dùi cui đánh ngất chúng tôi?”
Dương Chấn bỗng lên tiếng hỏi.
“Nhảm nhí! Ngay cả cháu phó tổng giám đốc Tống mà hai cậu cũng dám đánh ngấy, chẳng lẽ chúng tôi đánh lại hai cậu là sai à?”
Đội trưởng đội bảo vệ cười khẩy.
Anh vốn được Tống Húc Dương đề bạt, giờ Tống Lỗi bị phế một tay, còn bị đánh ngất, tất nhiên anh phải báo thù thay anh ta rồi.
Tập đoàn Nhạn Chấn được gia tộc Vũ Văn hậu thuẫn, từ lúc anh nhậm chức làm đội trưởng đội bảo vệ, chưa từng nhìn thấy có người dám tới đây gây sự.
Không dễ gì mới gặp được chuyện, hơn nữa còn liên quan đến người nhà họ Tống, tất nhiên anh phải biểu hiện thật tốt.
“Nếu đã như thế, thì chúng tôi không còn gì để nói nữa.”
Dương Chấn nói.
Mã Tuân đã sớm làm nóng người, chuẩn bị ra tay rồi, câu nói của Dương Chấn như đang hạ lệnh anh hãy ra tay.
“Tất cả xông lên hết cho tôi, đánh ngất hai tên khốn dám tới tập đoàn Nhạn Chấn gây sự này!”
Đội trưởng đội bảo vệ hạ lệnh, mấy tên bảo vệ đang áp sát Dương Chấn và Mã Tuân như hít thuốc lắc, xông về phía trước.
Mã Tuân nở nụ cười tàn nhẫn, rồi xoay cổ tay, định ra tay.
“Tất cả ngừng tay lại cho tôi!”
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát giận dữ bỗng vang vọng khắp đại sảnh tầng một.
Mười mấy bảo vệ đồng loạt ngừng tay, quay đầu nhìn bóng người đàn ông trung niên đang đi vào đại sảnh.
“Tổng giám đốc Lạc!”
Thấy người đi vào, có người nhận ra thân phận của Lạc Khải, nên nhất thời kinh hô.
Giờ Lạc Khải vô cùng tức giận, ông không biết Dương Chấn đã tới Yên Đô, ông vừa tới công ty đã nhìn thấy anh bị một nhóm người bao vây.
Giờ ông vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Dương Chấn đã giao cho, trong tình huống như vậy, anh còn suýt bị bảo vệ đánh một trận.
Trong lòng ông rất thấp thỏm, sải bước đi về phía Dương Chấn.
“Tổng giám đốc Lạc, hai thằng ranh này đã phế một tay của cháu phó tổng giám đốc Tống, còn đánh cậu ấy bất tỉnh tại chỗ.”
“Nếu để phó tổng giám đốc Tống biết ông ngăn cản chúng tôi ra tay, thì sẽ không hay cho lắm.”
“Tôi khuyên tổng giám đốc Lạc đừng lo nhiều chuyện bao đồng như vậy, chuyện này cứ giao cho chúng tôi xử lý là được.”
Đội trưởng đội bảo vệ cười khẩy nói.
Đối mặt với Lạc Khải, anh ta không những không hề cung kính, mà giọng điệu còn tràn đầy uy hiếp.