CHƯƠNG 455: NGƯỜI ĐỨNG ĐẤU NHẠN CHẤN
Vệ sĩ của Tống Húc Dương cũng ngơ ngác, cánh tay đội trưởng đội bảo vệ bị một quyền của mình đánh gãy rồi ư?
“Khốn nạn! Mẹ kiếp mắt cậu bị mù hả, tôi bảo cậu phế bỏ hai thằng cờ hó kia chứ không phải người của tôi.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Húc Dương lập tức gầm lên.
Vệ sĩ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt âm độc dừng trên người Mã Tuấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày dám gài bẫy tao, xem tao giết chết mày!”
Dứt lời, vệ sĩ lại lao về phía Mã Tuấn.
Mã Tuấn cười nhạo một tiếng: “Không biết tự lượng sức.”
Vệ sĩ lập tức lao đến, đạp một đạp về phía Mã Tuấn.
Mã Tuấn không hề nương tay, cũng đạp ra một đạp.
“Ầm” một tiếng, Mã Tuấn đạp trúng đầu gối của vệ sĩ.
“Răng rắc!”
Đầu gối vệ sĩ lập tức bị đá nát, người lảo đảo, ngã thẳng xuống mặt đất “rầm” một cái.
Vệ sĩ đau đến mức không thể chịu đựng được, từ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Bốp bốp bốp.”
Chân Mã Tuấn khẽ động, tiếp tục tiến lên, đá liên tục ba đá, chân còn lại của vệ sĩ hoàn toàn gãy lìa.
Hai mắt vệ sĩ trợn trắng rồi lập tức hôn mê.
Tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Cho dù Lạc Khải đã sớm biết Mã Tuấn rất mạnh, nhưng lúc này ông ta vẫn bị thực lực mạnh mẽ của Mã Tuấn biểu hiện ra làm cho khiếp sợ.
Tống Húc Dương vốn là thân tín do gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng, đặc biệt ông ta đang nắm trong tay tập đoàn Nhạn Chấn, hết sức quan trọng đối với một số người của gia tộc Vũ Văn.
Vệ sĩ bên cạnh ông ta há có thể là người bình thường sao?
Lạc Khải đã từng tận mắt nhìn thấy, vệ sĩ của Tống Húc Dương đạp một đạp đánh bay một người đàn ông cường tráng cao mét chín, khiến người này ngất ngay tại chỗ.
Nhưng Mã Tuấn chỉ cần đạp bốn đạp là vệ sĩ mạnh mẽ như vậy đã bị phế rồi.
Nhất thời, Tống Húc Dương cũng trừng lớn hai mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Đồng thời, sâu trong mắt ông ta còn có vẻ hết sức sợ hãi.
Lúc này, bên ngoài văn phòng cũng vây quanh rất nhiều người.
Vừa rồi, người bên ngoài đều nhìn thấy Tống Húc Dương dẫn người xông vào văn phòng của Lạc Khải, giờ lại nghe thấy trong văn phòng liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết thì bọn họ đều vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiếng kêu vừa nãy thật thảm thiết, chắc là tổng giám đốc Lạc nhỉ?”
“Tổng giám đốc Lạc cũng đáng thương, bề ngoài thì là tổng giám đốc tập đoàn, nhưng trên thực tế chẳng là cái gì cả, từ khi bắt đầu đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc thì lập tức bị chèn ép khắp nơi.”
“Xuỵt! Đừng nói lung tung, tổng giám đốc Tống thế nhưng là người của gia tộc Vũ Văn, ông ta chèn ép tổng giám đốc Lạc, chắc chắn là được sự chỉ đạo từ gia tộc Vũ Văn rồi.”
“Thần tiên đánh nhau, những phàm nhân như chúng ta cứ xem là được, nhưng tuyệt đối đừng nói lung tung.”
…
Mọi người nhao nhao bàn tán ầm ĩ.
Rõ ràng, với động tĩnh vừa rồi trong văn phòng, bọn họ đều coi là Lạc Khải là người bị hại.
Bọn họ không biết, lúc này trong văn phòng, Tống Húc Dương đã sợ đến cả người đều đang phát run.
Vệ sĩ và đội trưởng đội bảo vệ mình mang tới đều đã bị phế tứ chi, hôn mê không dậy nổi.
Bây giờ chỉ còn lại mình ông ta, đơn độc đối mặt với mấy người Lạc Khải.
“Lạc… Lạc Khải, mày thật to gan, thậm chí ngay cả vệ sĩ của tao cũng dám đánh. Mày cũng biết, vệ sĩ của tao đều do gia tộc Vũ Văn bố trí, mày dám động vào anh ta, gia tộc Vũ Văn chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
Tống Húc Dương nơm nớp lo sợ vứt xuống một câu ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chờ đó cho tao, tao sẽ lập tức đi thông báo cho người của gia tộc Vũ Văn.”
Dứt lời, ông ta lập tức quay người định rời khỏi.
“Tôi cho phép ông rời đi rồi sao?”
Đúng lúc này, một âm thanh đầy giễu cợt chợt vang lên.
Chỉ thấy thân hình Mã Tuấn chớp một cái, chặn ở cửa phòng làm việc, cười híp mắt nhìn chằm chằm Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương run rẩy lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng trẻ tuổi vẫn luôn ngồi ở trên ghế sô pha, chỉ thấy đôi mắt sắc bén của anh đang theo dõi mình.
Điều này khiến Tống Húc Dương cảm giác lạnh cả người, giống như bị Tử thần để mắt tới.
“Nơi này là tập đoàn Nhạn Chấn, mày là cái thá gì mà dám ngăn cản tao?”
“Tao cho mày biết, tốt nhất mày hãy thả tao đi, nếu không gia tộc Vũ Văn chắc chắn sẽ không buông tha cho mày.”
“Nếu chúng mày dám làm gì tao, gia tộc Vũ Văn nhất định sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết.”
Tống Húc Dương vô cùng chột dạ, chỉ có thể
Dương Chấn lại cười nhạo một tiếng: “Gia tộc Vũ Văn cưỡng ép đoạt lấy tập đoàn Nhạn Chấn của tôi lâu như vậy, tôi không đi tìm bọn họ tính sổ đã là nể mặt gia tộc này lắm rồi, bọn họ còn dám để tôi sống không bằng chết ư?”
Lời Dương Chấn như sấm sét nổ vang trong đầu Tống Húc Dương, ông ta trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ tuổi kia.
Câu “tập đoàn Nhạn Chấn của tôi” của Dương Chấn, càng khiến ông ta không khỏi choáng váng.
Chỉ có một người có tư cách nói câu này chính là chủ tịch có trăm phần trăm cổ phần khống chế của tập đoàn Nhạn Chấn, đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ mười tám năm trước.
Có lẽ người khác không biết rõ nội tình của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng thân là giám đốc tiền nhiệm tập đoàn Nhạn Chấn, Tống Húc Dương lại rõ như lòng bàn tay mấy tin tức không muốn người khác biết này.
Dù ông ta không biết rốt cuộc bên trong gia tộc Vũ Văn đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta biết rất rõ, hơn nửa năm trước, gia tộc Vũ Văn bỗng nhiên ra mặt, hao phí tài chính kếch xù, thu hết tất cả cổ phần trở về.
Rồi sau đó, gia tộc Vũ Văn lại chuyển một tập đoàn Nhạn Chấn hoàn chỉnh, cường thịnh hơn sang tên người thanh niên tên Dương Chấn mà không cần đền bù.
Sau đó, ông ta vô tình biết được, người thanh nhiên tên Dương Chấn này chính là người cùng mẹ bị trục xuất ra khỏi gia tộc mười tám năm trước.
Tập đoàn Nhạn Chấn vốn còn có rất nhiều dòng chính của gia tộc Vũ Văn, hơn nữa trong tay còn có phần lớn cổ phần.
Thế nhưng cuối cùng toàn bộ bị gia tộc thu về, nghe nói người đứng đầu gia tộc Vũ Văn đã tự mình hạ lệnh, bất kỳ ai trong gia tộc Vũ Văn cũng không được nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Nhạn Chấn.
Cũng bắt đầu từ khi đó, có người gia tộc Vũ Văn đã tìm đến ông ta, mặc dù không nói rõ, nhưng trong lời nói lại cho thấy, ông ta chỉ là một con rối được nâng đỡ lên thay thế đám người mất đi quyền quản lý tập đoàn Nhạn Chấn để tiếp tục quản lý tập đoàn.
Bây giờ, chủ nhân chân chính của tập đoàn Nhạn Chấn đã trở về.
“Cậu… cậu, cậu là Dương Chấn?”
Tống Húc Dương toàn thân run rẩy, đưa tay chỉ Dương Chấn, vẻ mặt hoảng sợ hỏi.
Dương Chấn nở một vòng nụ cười ấm áp: “Xem ra, ông vẫn biết tôi.”
Dù anh đang cười, nhưng nhìn thấy nụ cười này của anh, Tống Húc Dương lại cảm thấy rợn cả tóc gáy.
“Bịch!”
Tống Húc Dương quỳ hai đầu gối xuống đất, vẻ mặt bối rối nói: “Tôi không biết ngài là chủ tịch, nếu như biết thì dù có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám động vào ngài. Xin chủ tịch nể tình tôi nhiều năm nỗ lực vì tập đoàn, hãy tha cho tôi một lần!”
“Tống Húc Dương, ông biết sợ rồi sao?”
Dương Chấn cười nhạt một tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, vừa nãy, ông còn uy hiếp Lạc Khải, bảo cậu ta đừng tưởng rằng dựa vào con rơi của gia tộc Vũ Văn thì có thể đấu được với ông.”
“Chủ tịch, vừa rồi tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, căn bản là đang nói phét, chứ trước mặt chủ tịch, tôi chẳng là cái thá gì cả.” Tống Húc Dương sắp khóc.
“Ông còn nói, ông là thân tín được dòng chính gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng, có ông ở đây thì đừng ai mơ tưởng khống chế tập đoàn Nhạn Chấn?”
Dương Chấn không để ý đến, sau đó lại nói: “Ông còn nói, dù có là một con ruồi của tập đoàn Nhạn Chấn, không được sự cho phép của ông thì Lạc Khải cũng đừng nghĩ đến việc đập chết nó.”
Nghe Dương Chấn nói vậy, Tống Húc Dương chỉ cảm thấy tứ chi lạnh buốt, cả người mềm nhũn bất lực, mặt mũi trắng bệch.