CHƯƠNG 457: ANH TRAI DƯƠNG CHẤN
Lạc Khải nói đợi thêm mười phút, nếu các lãnh đạo cao cấp đều không đến thì sẽ sa thải toàn bộ, có thể thấy, lúc này ông ta đã tức giận đến mức nào.
Nghe vậy những lãnh đạo cấp dưới có mặt ở đây cũng quá sợ hãi, nhưng vẻ mặt bọn họ nhanh chóng thể hiện sự kích động.
Dù sao bây giờ hầu hết lãnh đạo cấp cao vẫn chưa xuất hiện, một khi thật sa thải toàn bộ thì những người ở đây đều sẽ thăng chức.
Nhất thời, rất nhiều người thầm cầu khẩn, mười phút hãy trôi qua nhanh một chút, tốt nhất tất cả đều không đến.
Dương Chấn dường như là trong suốt, anh ngồi ở một bên, không hề nói gì, giao toàn quyền cho Lạc Khải xử lý.
Khi Lạc Khải tiến vào phòng họp, rất nhiều người đã chú ý tới Dương Chấn, chỉ là không ai biết Dương Chấn là ai.
Bây giờ mọi người quan tâm là sẽ có bao nhiêu trong những lãnh đạo cấp cao xin nghỉ phép có thể đến.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, không có ai đến.
Bảy phút trôi qua, vẫn không có ai đến.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, vẫn không có ai đến.
Vẻ mặt Lạc Khải càng thêm khó coi, ánh mắt mọi người đều dừng trên người ông ta, muốn nhìn thử xem, tổng giám đốc lần đầu tiên hung hăng như vậy, đến cùng có thể thật đuổi việc toàn bộ những người không đến hay không.
“Bộ phận nhân sự, lập tức lấy danh nghĩa tập đoàn, sa thải toàn bộ những lãnh đạo cấp cao không tham gia cuộc họp lần này.”
Mười phút vừa tới, Lạc Khải liền tuyên bố.
Tin tức này khiến tất cả những lãnh đạo cấp thấp đều sửng sốt.
Dù bọn họ luôn chờ mong kết quả này, nhưng khi Lạc Khải thật tuyên bố, muốn sa thải những lãnh đạo cấp cao không đến kia, vẫn khiến bọn họ hết sức kinh hãi.
Dù sao những lãnh đạo cấp cao không xuất hiện đó, về cơ bản đều có quan hệ với gia tộc Vũ Văn, chẳng lẽ Lạc Khải không sợ đắc tội với người của gia tộc Vũ Văn sao?
“Tổng giám đốc Lạc, nếu lập tức sa thải nhiều người như vậy, sẽ có trở lực rất lớn đối với phát triển của tập đoàn, dù sao rất nhiều mảng nghiệp vụ của tập đoàn đều do những lãnh đạo cấp cao chưa xuất hiện kia trực tiếp phụ trách.”
“Nếu như không có bọn họ, e là một số hợp tác đều sẽ lập tức kết thúc.”
“Huống hồ, nhiều lãnh đạo cấp cao bị sa thải như vậy, về cơ bản tập đoàn Nhạn Chấn sẽ trì trệ không thể phát triển.”
Quản lý bộ phận nhân sự, vẻ mặt lo âu nói.
Anh ta cũng không phải giải vây cho những lãnh đạo cấp cao không đến kia, mà hoàn toàn lo lắng cho sự phát triển của tập đoàn.
Lạc Khải nhíu mày: “Chuyện này đã được chủ tịch đồng ý, cậu cứ làm theo sự phân phó của tôi là được.”
Nghe thấy Lạc Khải nhắc đến chủ tịch, quản lý bộ phận nhân sự thầm kinh ngạc, xem ra lời đồn là thật, tổn giám đốc Lạc là người của chủ tịch.
“Vâng, tổng giám đốc Lạc!”
Quản lý bộ phận nhân sự lập tức đáp.
Lạc Khải quét mắt khắp phòng, lần nữa tuyên bố: “Liên quan tới bổ nhiệm nhân sự mới, hôm nay trước khi tan làm sẽ thông báo dưới hình thức văn bản chính thức của tập đoàn, các vị hãy chú ý, tan họp!”
Nghe được bổ nhiệm nhân sự mới sẽ có thể công bố trước khi tan làm hôm nay, từng người ở đây đều vẻ mặt đầy mong chờ và kích động.
Nhiều lãnh đạo cấp cao bị sa thải như vậy, vậy bổ nhiệm nhân sự mới chỉ có thể là từ trong những người bọn họ mà thôi.
“Tổng giám đốc Lạc thật uy phong! Là ai cho ông dũng khí, ngay cả người của gia tộc Vũ Văn tôi cũng dám sa thải.”
Đúng lúc này, một âm thanh đầy giễu cợt bỗng từ cửa vang lên.
Người chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng Ngay sau đó, một bóng dáng trẻ tuổi, chậm rãi cất bước đi vào phòng họp lớn.
Mà đi theo phía sau người thanh niên này còn có hơn mười bóng dáng quen thuộc.
Những người này lại là những lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tìm lý do xin nghỉ phép hôm nay.
Khi nhìn thấy bóng dáng người thanh niên cầm đầu, trong mắt Dương Chấn lóe lên một sát ý mãnh liệt, nhưng nhanh chóng biến mất.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Vũ Văn Bân, người thừa kế của gia tộc Vũ Văn.
Nói ra thì anh ta là anh cùng cha khác mẹ của Dương Chấn.
Trước kia, Dương Chấn và mẹ bị trục xuất khỏi gia tộc, nguyên nhân lớn nhất khiến họ bị đuổi ra khỏi Yên Đô là do mẹ
Vũ Văn Bân dường như không trông thấy Dương Chấn, đôi mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn chằm chằm Lạc Khải.
Ánh mắt những lãnh đạo cấp thấp tham gia cuộc họp trước đó, đều đầy vẻ sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Vũ Văn Bân, lại nhìn những lãnh đạo cấp cao phía sau anh ta, vẻ mặt bọn họ đều hết sức khó coi.
Ai cũng rõ ràng, một khi lãnh đạo cấp cao vừa bị Lạc Khải sa thải trước mặt mọi người lần nữa trở lại tập đoàn, những lãnh đạo cấp thấp vừa tham gia cuộc họp đều sẽ bị chèn ép rất lớn, thậm chí là bị buộc rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.
“Cậu Bân!”
Người Lạc Khải không khỏi run lên, nơm nớp lo sợ đứng dậy nói: “Cậu Bân, những người này không phục tùng quản lý tập đoàn, vô cớ không đến tham gia cuộc họp quan trọng của tập đoàn, dựa theo quy định của điều lệ tập đoàn, đúng là phải bị khai trừ.”
Vũ Văn Bân cười híp mắt nói: “Tổng giám đốc Lạc, ông nói cái gì? Tôi chưa nghe rõ.”
Sắc mặt Lạc Khải lập tức cứng đờ, ông ta đã nói rất rõ ràng, sao Vũ Văn Bân lại không nghe rõ? Rõ ràng, anh ta cố ý.
Dù Dương Chấn ngay tại bên cạnh ông ta, nhưng lúc này cả người ông ta đã ướt đẫm mồ hôi, một cỗ ý lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.
Mà Dương Chấn, từ đầu đến cuối giống như tất cả đều không liên quan tới mình, ngồi ở bên cạnh, không nói gì.
Cho dù Vũ Văn Bân xuất hiện, anh cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Một bên là Vũ Văn Bân, một bên là Dương Chấn, dù là ai, ông ta cũng không đắc tội nổi.
Dương Chấn không nói gì, rõ ràng là giao chuyện này cho mình xử lý, có lẽ cũng là một khảo nghiệm đối với mình.
Nhất thời, trong đầu Lạc Khải bỗng nghĩ đến rất nhiều, nghĩ đến khi ông ta vẫn chỉ là một nhân viên tầng dưới cùng của tập đoàn Nhạn Chấn.
Bởi vì cố gắng, cuối cùng nỗ lực của mình đã được đền đáp, trở thành một quản lý nhỏ của tập đoàn, rồi sau đó, lại trở thành quản lí chi nhánh.
Có một ngày, bỗng nhiên có người tìm tới mình, nói cho ông ta biết, muốn điều ông ta đi Giang Châu phục vụ cho chủ tịch, ông ta không hề do dự đáp ứng.
Thế nhưng sau này, ông ta mới biết một số nội tình liên quan tới gia tộc Vũ Văn, chủ tịch ông ta phải đi theo lại là con rơi bị gia tộc Vũ Văn đuổi ra khỏi Yên Đô.
Điều đó khiến ông ta nản lòng thoái chí, nhưng sau khi đi theo và tiếp xúc nhiều với Dương Chấn, ông ta mới chậm rãi ý thức được, Dương Chấn cũng không phải đơn giản như vậy.
Thực lực và năng lực anh biểu hiện ra, mãi mãi vượt xa tưởng tượng của Lạc Khải.
Từ giám đốc chi nhánh Giang Châu, lại đến tổng giám đốc tập đoàn Đại Giang của thành phố Chu, từng chuyện đã trải qua đều là tài sản quý giá của ông ta.
Chừng một phút trôi qua, rốt cục Lạc Khải đã quyết định, không hề sợ hãi đối mặt với Vũ Văn Bân, trầm giọng nói: “Bọn họ vô cớ vắng mặt trong cuộc họp quan trọng của tập đoàn, tôi thân là giám đốc tập đoàn, dựa theo quy định điều lệ tập đoàn, có quyền khai trừ bọn họ.”
Không ai nghĩ tới, Vũ Văn Bân rõ ràng cố ý tạo áp lực cho Lạc Khải, để ông ta thay đổi chủ ý, nhưng Lạc Khải lại dám trước mặt mọi người đối đầu với Vũ Văn Bân.
Những lãnh đạo cấp cao đứng sau lưng Vũ Văn Bân đều cười lạnh, vẻ mặt đã đạt được âm mưu.
Dám đấu với người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, không phải ông muốn chết thì là cái gì?
“Ông nói cái gì? Tôi còn chưa nghe rõ.”
Vũ Văn Bân híp mắt hỏi, nhưng trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần uy hiếp.