CHƯƠNG 482: THẮNG BẠI KHÓ ĐOÁN
Sắc mặt Diệp Mạn cũng có chút khó coi, có vẻ khó xử nhìn về phía Dương Chấn.
Bà ta biết Tần Nhã chính là vảy ngược của Dương Chấn, được Dương Chấn bảo vệ rất chặt chẽ, nếu không ban đầu khi ở Giang Châu, Dương Chấn cũng sẽ không ngăn cản hai mẹ con bà ta nhận nhau.
“Có chuyện gì thế? Con không bằng lòng sao?”
Diệp Kế Tông chú ý tới ánh mắt dò hỏi của Diệp Mạn với Dương Chấn, lập tức nhíu mày, giọng điệu không vui hỏi.
Dương Chấn vẻ mặt không đổi nói: “Đầu tiên, vợ tôi không phải tên Diệp Tình Nhã, mà tên Tần Nhã, một điểm nữa, tạm thời cô ấy còn chưa định trở về nhà họ Diệp.”
Anh vừa dứt lời, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
Nhất là những khách khứa tới tham gia đại thọ tám mươi tuổi của Diệp Kế Tông, càng không khỏi khiếp sợ.
Nhà họ Diệp thế nhưng là Yên Đô bát môn, nhà quyền thế chân chính, rất nhiều người đều cố len lỏi, tìm cách xây dựng quan hệ với nhà họ Diệp.
Bây giờ người đứng đầu nhà họ Diệp muốn gặp cháu gái ngoại, thế mà Dương Chấn lại từ chối.
Nghe ý của anh thì anh còn chưa muốn để cháu gái ngoại của Diệp Kế Tông nhận tổ quy tông.
Sắc mặt Diệp Kế Tông âm trầm đáng sợ, dù đã tám mươi tuổi, nhưng khí thế trên người lại hết sức dồi dào, ngoài Dương Chấn và Mã Tuân, những người khác đều cảm thấy bị đè nén đến ngạt thở.
“Dù nó không phải huyết mạch chi trưởng nhà họ Diệp, nhưng trong cơ thể nó đang chảy một nửa dòng máu nhà họ Diệp, không quan tâm ba nó họ gì, nó nhất định phải họ Diệp.”
Giọng nói Diệp Kế Tông đầy mạnh mẽ, bá đạo.
Tần Nhã chỉ là cháu gái ngoại của ông ta, nhưng ông ta lại muốn Tần Nhã theo họ ông ta.
Dương Chấn không hề sợ hãi, bình tĩnh đối mặt với Diệp Kế Tông, lạnh lùng nói: “Theo như ông nói, vậy tôi là chồng của Tần Nhã, có phải tôi cũng phải theo họ Diệp của ông hay không?”
“Đương nhiên!”
Ngoài dự đoán của Dương Chấn, Diệp Kế Tông lại cường thế như thế, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, Diệp Kế Tông lại thật thừa nhận, muốn Dương Chấn theo họ Diệp.
“Ở nhà họ Diệp, chỉ có một cái họ, đó chính là Diệp.”
“Mặc kệ là phụ nữ gả vào nhà họ Diệp hay là đàn ông cưới phụ nữ nhà họ Diệp, đều phải đổi họ thành Diệp.”
“Thậm chí ngay cả cường giả và người giúp việc vào nhà họ Diệp cũng nhất định phải họ Diệp.”
Diệp Kế Tông sắc mặt lạnh lùng nói.
Điều này Dương Chấn đã hiểu, trách không được còn chưa gặp Tần Nhã, mà ông già này đã tự đổi họ cho Tần Nhã, thì ra là nguyên nhân này.
“Nhà họ Diệp là cái thá gì mà cũng xứng để cho anh Chấn tôi sửa họ?”
Mã Tuân sau lưng Dương Chấn vẫn luôn không nói gì, rốt cuộc không kìm được, vẻ mặt tức giận nói.
“Một con chó cũng dám chất vấn quyết định của tôi?”
Đôi mắt sắc bén của Diệp Kế Tông trừng lớn nhìn về phía Mã Tuân, tức giận nói: “Vả miệng!”
Ông ta vừa dứt lời, một cường giả mặc áo đen đi ra từ phía sau ông ta, thân hình lập tức vọt tới trước mặt Mã Tuân như gió.
Đồng thời một tay đã giơ cao lên, không hề nương tay, một bàn tay vả mạnh xuống miệng Mã Tuân.
“Vù!”
Một tát này vừa rơi xuống, mang theo một âm thanh xé gió.
Dù đã sớm chuẩn bị, nhưng Mã Tuân cũng bị tốc độ của cường giả này của nhà họ Diệp làm cho kinh ngạc.
Lúc này muốn phản kích thì đã muộn, nên anh ta chỉ có thể theo bản năng khẽ động chân, lập tức tránh thoát bàn tay cường giả nhà họ Diệp.
“Ồ?”
Phản ứng của Mã Tuân ngoài dự đóan của cường giả nhà họ Diệp, ông ta phát ra một tiếng kinh ngạc khó tin, sau đó lập tức quay người, bàn tay lại liên tiếp quất tới.
“Cút!”
Mã Tuân gầm lên, đồng thời vung ra một đấm.
“Bốp!”
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Ngay khi mọi người đang khiếp sợ, Mã Tuân đấm một đấm vào lòng bàn tay cường giả áo đen đó.
Hai người lập tức thi nhau lui lại ba bước.
Khiến người ta sợ hãi là bước chân lui về phía sau giống hệt nhau.
Cho đến lúc này, Diệp Kế Tông mới ý thức được, người thanh niên vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương Chấn lại có thể mạnh đến mức này.
Có thể luôn đi theo bên cạnh bảo vệ ông
Đây chính là cường giả đỉnh cao trong Yên Đô bát môn, mà Mã Tuân chỉ là cao thủ đến từ thành phố nhỏ, căn bản không cùng cấp bậc.
Nhưng trong chớp mắt, cuộc chiến của hai người đã ngoài dự đoán của Diệp Kế Tông.
Lúc này, trên gương mặt âm trầm của cường giả áo đen đầy vẻ kinh ngạc.
Một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi, lại có thể đón lấy một bàn tay của mình, dù mình không dùng toàn lực, nhưng có thể một bàn tay tát chết một người bình thường.
Người thanh niên này, còn trẻ như vậy, mà đã có thể ngăn cản một bàn tay của mình, hơn nữa ông ta có cảm giác, người thanh niên trước mắt vẫn chưa toàn lực ứng phó.
“Cái này. . . Cái này sao có thể?”
Lúc này, Diệp Thương trừng lớn hai mắt, trong đôi mắt hoảng hốt đầy vẻ sợ hãi.
Vừa nãy ông ta đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Tuân, ngay cả bốn cường giả ám kình sơ kỳ bên cạnh ông ta đều bị Mã Tuân tuỳ tiện giải quyết.
Nhưng cường giả áo đen vừa ra tay lại là cường giả đỉnh cao luôn ở bên bảo vệ Diệp Kế Tông, thực lực sâu không lường được, ít nhất ông ta chưa từng nhìn thấy có người có thể đấu ngang cơ với cường giả áo đen.
Nhưng người thanh niên trước mắt này lại làm được.
Diệp Kế Tông thầm khiếp sợ đến tột đỉnh, nhưng bề ngoài lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.
“Nhóc con, vừa rồi là tôi khinh địch, lần này, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Ánh mắt cường giả áo đen ánh lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, vừa dứt lời, ông ta lập tức phóng về phía Mã Tuân như một trận cuồng phong.
Mã Tuân vẻ mặt nghiêm túc, anh ta cảm nhận được sự uy hiếp từ cường giả áo đen, ý chí chiến đấu trong cơ thể cuồn cuộn như nước sông, sôi trào mãnh liệt.
“Nếu ông đã muốn chiến, vậy tôi đành tiếp chiêu.”
Mã Tuân cười lạnh một tiếng, rồi chợt đạp lên mặt đất, sàn nhà đá cẩm thạch cao cấp dưới chân anh ta vỡ ra như mạng nhện.
Ngay sau đó, bóng dáng anh ta biến mất ngay tại chỗ.
“Bốp bốp bốp!”
Mã Tuân và cường giả áo đen vừa đánh nhau, từng tiếng nắm đấm thịt va chạm không dứt bên tai.
Hơn nữa, trong suốt cuộc chiến, thực lực hai người vẫn đang tăng thêm.
Đây đúng là một bữa tiệc thị giác thịnh soạn, những khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ đều trợn trừng hai mắt, không thể dời mắt khỏi hai người.
Bình thường, bọn họ căn bản không có cơ hội nhìn thấy cuộc chiến cấp bậc này, thật vất vả mới được nhìn thấy, tất nhiên phải xem say mê.
Từ khi hai người bắt đầu đánh nhau, Dương Chấn vẫn luôn bình tĩnh thoải mái ngồi ở đó, quay lưng về phía hai người đang giao chiến, dường như tất cả đều không liên quan đến mình.
Sau khi không kìm được xem hai người chiến đấu mấy lần, Diệp Kế Tông mới ý thức được, Dương Chấn luôn bình tĩnh ngồi ở đó, tự rót cho mình một ly trà, chậm rãi thưởng thức, vẻ mặt hưởng thụ.
Trên mặt Dương Chấn không hề có chút nào e ngại và lo lắng nào, dường như căn bản không sợ Mã Tuân sẽ bại.
Điều này khiến Diệp Kế Tông thầm chấn động, nếu như bây giờ ông ta còn coi Dương Chấn là một nhân vật nhỏ đến từ thành phố nhỏ thì thật là ngu xuẩn.
Một thanh niên có cường giả Ám Kình đỉnh phong đi theo bảo vệ há lại là nhân vật đơn giản?
Sở dĩ ông ta cho rằng Mã Tuân thực lực Ám Kình đỉnh phong vì đó là thực lực của cường giả áo đen.
Mà lúc này, sức chiến đấu của hai người có vẻ gần như tương đương, chưa chắc ai thắng ai thua.