Chàng Rể Chiến Thần

Chương 497


trước sau

CHƯƠNG 497: LÒNG LANG DẠ THÚ

Ngay khi tiếng súng vang lên, Bạo Quân vốn đứng đối diện Mã Tuân dưới chân chợt lảo đảo một cái, ngã thẳng về phía Mã Tuân.

Mã Tuân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bạo Quân làm cho té nhào trên mặt đất.

Lúc này, trang viên nhà họ Diệp lớn như vậy lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người ngã trên mặt đất.

Diệp Kế Tông thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi nhếch lên ý cười đã đạt được âm mưu.

Từ góc độ của mình, ông ta thấy Mã Tuân đã bị bắn chết.

Người nhà họ Diệp đều có vẻ hoảng sợ.

“Nhà họ Diệp thật đúng là rất có thủ đoạn.”

Đúng lúc này, âm thanh đầy châm chọc của Dương Chấn bỗng vang lên, mọi người mới như bừng tỉnh từ trong mộng.

“Dương Chấn, cậu nói vậy là có ý gì?”

Diệp Kế Tông nhíu mày, vẻ mặt không vui nói: “Là do người của cậu quá phách lối, bị giết cũng là đáng đời, chẳng lẽ người chết ở nhà họ Diệp thì nhà họ Diệp tôi lập tức thành kẻ có tội sao? Ai biết có phải các người đắc tội người nào, bị người ta phái tay súng đối phó các người hay không?”

“Câu này của ông vẫn nên để giải thích với Hiệp hội Võ đạo đi.”

Dương Chấn châm chọc cười một tiếng.

Lông mày Diệp Kế Tông càng nhíu chặt, ông ta lại nhìn thấy Dương Chấn đang cười.

Người của cậu ta bị giết, không phải cậu ta nên hết sức thương tâm khổ sở sao?

“Anh Chấn!”

Ngay khi Diệp Kế Tông đang cảm thấy hết sức khó hiểu thì một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên.

Khi trông thấy Mã Tuân trở lại bên cạnh Dương Chấn, ông ta lập tức trợn trừng hai mắt, đầy kinh hãi.

Ông ta chợt nhớ tới lời vừa rồi của Dương Chấn, bỗng có cảm giác vô cùng xấu, vội nhìn về phía Bạo Quân.

Chỉ thấy Bạo Quân vừa mới còn khỏe như vâm đang nằm trên mặt đất, không động đậy.

Mượn ánh đèn u ám, ông ta trông thấy mặt đất xung quanh đầu Bạo Quân hình như có rất nhiều chất lỏng.

“Bạo Quân!”

Sắc mặt Diệp Kế Tông hoàn toàn trắng bệch, run rẩy gọi tên Bạo Quân.

Nhưng đầu Bạo Quân đã bị trúng đạn, đã sớm tắt thở, nào còn có thể phản ứng?

“Ông chủ, Bạo Quân chết rồi!”

Lúc này, quản gia thân mặc đường trang, vẻ mặt đầy hốt hoảng chạy tới, run rẩy nói.

Nghe vậy, Diệp Kế Tông chỉ cảm thấy đại não mơ hồ, cơ thể run lẩy bẩy.

Người khác không rõ ràng tình hình tiếng súng vừa nãy là như thế nào, nhưng ông ta rất rõ ràng, tay súng là do ông ta bố trí để giết Mã Tuân.

Khi nhận ra Bạo Quân không hề có phần thắng, ông ta đã gọi điện thoại hạ lệnh bắn chết Mã Tuân.

Bạo Quân dù sao cũng là võ tướng của Hiệp hội Võ đạo, nếu ông ta chết ở nhà họ Diệp, Hiệp hội Võ đạo chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Diệp.

Cho nên, Bạo Quân không thể chết, nếu đã như vậy thì người chết chỉ có thể là Mã Tuân.

Rõ ràng ông ta đã ra lệnh là phải bắn chết Mã Tuân, vì sao bây giờ người chết lại là Bạo Quân?

Phẫn nộ!

Gần như khiến ông ta đánh mất năng lực suy tính, sắc mặt ông ta âm trầm đến đáng sợ, bởi vì phẫn nộ, cả người đều đang run rẩy.

Dù sao ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Diệp, đã sống tám mươi năm, nên cho dù bối rối, cũng chỉ là nhất thời.

Ông ta nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Dương Chấn, phẫn nộ quát: “Dương Chấn, cậu thật to gan, ngay cả võ tướng Hiệp hội Võ đạo mà cậu cũng dám bắn chết, cậu có biết, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?”

Nghe vậy, mọi người đều choáng váng.

Người vừa bắn chết Bạo Quân là do Dương Chấn bố trí ư?

Dương Chấn cười châm chọc: “Người đứng đầu nhà họ Diệp, ông chắc rất rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Bạo Quân chính là do cậu bố trí người bắn chết, chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Kế Tông vẻ mặt tức giận nói.

Dương Chấn liếc mắt khinh thường ông ta, rồi nhìn Mã Tuân nói: “Hướng ba giờ, chừng hơn một cây số.”

Nghe vậy, Mã Tuân lập tức hiểu ý, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Kế Tông một chút, không nói hai lời, lập tức quay người chạy như điên về hướng ba giờ.

Khi khi nghe thấy Dương Chấn phân phó, Diệp Kế Tông chợt có dự cảm không tốt.

“Dương Chấn, rốt cuộc cậu đang giở thủ đoạn gì?” Diệp Kế Tông nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lần này, Dương Chấn không thèm để ý đến Diệp Kế Tông, hai mắt bỗng nhìn về phía Diệp Mạn.

Chỉ thấy Diệp Mạn cũng đang nhìn mình.

“Bà có cảm thấy hứng thú với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp không?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Anh vừa dứt lời, không chỉ Diệp Kế Tông, toàn bộ người nhà họ Diệp đều ngơ ngác.

Dương Chấn lại có thể hỏi Diệp Mạn, có phải cảm thấy hứng thú với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp không.

Sắc mặt Diệp Mạn cũng trầm xuống, nhưng

bà ta nhanh chóng hiểu ý Dương Chấn.

Trước đó, khi bà ta sắp bị Bạo Quân giết chết, sự vô tình của Diệp Kế Tông đã khiến bà ta đánh mất chút tình thân cuối cùng với nhà họ Diệp.

Bà ta đã không có bất cứ hứng thú gì với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp.

Bây giờ, bà ta chỉ muốn sống thật khỏe, đối xử tốt với con gái, cố hết khả năng đền bù thiệt thòi hơn 20 năm nay của con gái.

Nhưng lúc này Dương Chấn lại hỏi bà ta, phải chăng cảm thấy hứng thú với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp, rõ ràng là có Dương Chấn dự định.

“Diệp Mạn, mày dám!”

Diệp Kế Tông trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Diệp Mạn, lời nói tràn đầy uy hiếp.

Diệp Mạn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ba cũng đã quyết định hi sinh tính mạng của tôi để bảo toàn nhà họ Diệp, thì chẳng lẽ tôi không thể cảm thấy hứng thú với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp sao?”

“Hơn nữa, tôi có cảm thấy hứng thú với vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp hay không thì có liên quan gì tới ông?”

Ánh mắt Diệp Mạn chỉ có hận ý thật sâu.

Diệp Kế Tông là ba của bà ta, nhưng cũng là hung thủ giết chết người bà ta yêu, bà ta hận Diệp Kế Tông, nhưng lại không thể làm gì.

Hôm nay nếu như không phải nhờ Dương Chấn, bà ta đã chết dưới tay Bạo Quân rồi.

Đến lúc đó, nhà họ Diệp còn có ai nhớ tới bà ta sao?

Sẽ không!

Ngay cả cha đẻ mình cũng lạnh lùng tuyệt tình như vậy, mình còn gì phải sợ hãi.

“Tốt! Rất tốt!”

Diệp Kế Tông tức giận tới mức nghiến răng: “Con rể ngoan của mày đã giết Bạo Quân, tao muốn nhìn xem, đi theo nó, mày còn có thể sống bao lâu?”

Diệp Mạn cười châm chọc: “Dù có chết, tôi cũng tuyệt đối không hối hận. Hơn nữa, tôi là người đã chết qua một lần, bây giờ từng giây sống thêm đều là kiếm được, nếu không phải nhờ Dương Chấn, tôi đã chết rồi, nên dù vì cậu ta mà chết, lại có sợ gì?”

Lúc này Diệp Mạn vô cùng thoải mái, vẻ mặt không sợ.

Sở dĩ Dương Chấn cứu Diệp Mạn, đều là do Tần Nhã nhờ vả, anh cũng không ôm bất cứ hi vọng nào với Diệp Mạn.

Vậy mà lúc này, lời của Diệp Mạn lại ngoài dự liệu của anh.

“Dương Chấn, chỉ cần cậu muốn, tất nhiên tôi bằng lòng làm người đứng đầu nhà họ Diệp.”

Ánh mắt Diệp Mạn dừng trên người Dương Chấn, vẻ mặt thành thật nói.

“Được, đã như vậy, từ giờ trở đi, bà chính là người đứng đầu nhà họ Diệp.”

Dương Chấn rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Mạn, nên lập tức quyết định, từ giờ trở đi Diệp Mạn sẽ làm người đứng đầu nhà họ Diệp.

“Đồ khốn! Đây là nhà họ Diệp tao, há lại là chỗ mày có thể càn rỡ?”

Diệp Kế Tông nổi giận, đồng thời nhìn Dương Chấn nghiêm nghị quát.

“Ông nội, cháu thấy thằng nhóc này chính là lòng lang dạ thú, chỉ sợ nó đã sớm liên thủ với Diệp Mạn, dự định cướp đoạt vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp rồi.”

Diệp Vô Song đi ra, cười lạnh liên tục nói.

Dương Chấn không chết, anh ta sẽ không thể trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.

Cho nên hôm nay, Dương Chấn phải chết.

Những người khác nhà họ Diệp đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Tuân và Dương Chấn, sớm đã sợ vỡ mật, nào còn ai dám nói này nói kia.

Nói câu khó nghe, người đứng đầu nhà họ Diệp là ai cũng đâu liên quan đến bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng không thể ngồi được vào vị trí đó, dù Diệp Mạn làm người đứng đầu thì sao chứ?

Chỉ cần ích lợi của bọn họ không bị hao tổn, thì dù người ngoài có tới làm người đứng đầu nhà họ Diệp thì có làm sao?

Đúng lúc này, Mã Tuân kéo một người đi tới.

Khi Diệp Kế Tông nhìn thấy người bị Mã Tuân kéo tới, sắc mặt lập tức đại biến.

Người này là tay súng đỉnh cấp quốc tế, ông ta đã dùng giá cao thuê tới, bây giờ, lại bị Mã Tuân dẫn đến, mấu chốt là, đối phương vẫn còn sống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện