Chàng Rể Chiến Thần

Tình mẹ vĩ đại


trước sau

Cổ tay đau dữ đội khiến Tần Đại Quang thoáng chốc tỉnh rượu, đau đớn nói: “Mẹ nó, mày mau buông tao ra!”

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tần Đại Quang, Chu Kim Hảo và Tần Nhã mới hoàn hồn.

“Dương Chấn, mau buông tay!” Tần Nhã lo lắng nói.

“Dương Chấn, tôi ra lệnh cho cậu ném tên khốn này ra ngoài ngay lập tức, nếu không cậu đừng mong ở lại cái nhà này nữa.” Chu Kim Hảo cũng tức giận nói.

“Mẹ, ba uống say nên mới thế này thôi, trước đây ba không phải người như vậy, lẽ nào mẹ không biết sao?”

Tần Nhã phẫn nộ nói, sau đó lại quay sang nhìn Dương Chấn: “Anh đừng nghe mẹ! Mau giúp tôi đưa ba vào phòng.”

Dương Chấn khẽ gật đầu, buông tay Tần Đại Quang ra.

Đau đớn quả nhiên có tác dụng có thể tình rượu, mặc dù Tần Đại Quang vẫn còn hơi say nhưng đã tỉnh táo rất nhiều, ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Chấn: “Tên rác rưởi mày mà cũng dám động vào tao, chờ đó cho tao!”

Tần Đại Quang bỏ lại câu đó rồi lảo đảo về phòng.

“Dương Chấn, cậu được lắm! Hôm nay mới bước vào căn nhà này mà đã đối đầu với tôi rồi, nếu tôi giữ cậu ở lại có phải ngày nào đó cậu sẽ thay tôi gánh vác cái nhà này luôn không?”

Chu Kim Hảo rất tức giận, chỉ tay về phía cửa quát tháo: “Cút đi cho tôi, từ nay về sau đừng hòng ở lại trong nhà này nữa.”

Trong lòng Dương Chấn khó chịu nhưng nể Tần Nhã và Tiếu Tiếu nên anh chỉ có thể nhịn.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

Tần Nhã bật khóc: “Mẹ với ba đã làm loạn thành ra thế này rồi, còn chê nhà chưa đủ loạn à?”

“Tiểu Nhã, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, không muốn con đi theo bước chân mẹ! Con nhìn ba con xem, ngày xưa mẹ không ghét bỏ ông ta mà gả vào nhà họ Tần, kết quả thì sao? Ông ta không được gia đình chào đón thì cũng thôi, bây giờ lại còn suốt ngày nhậu nhẹt, thậm chí còn đánh mẹ.”

Trên mặt Chu Kim Hảo vẫn còn vết tất, lúc này bà đang rất kích động: “Mẹ chỉ muốn con kết hôn với một người đàn ông giàu có, sống cuộc sống đàng hoàng, tử tế, như vậy có gì sai?”

“Nhưng dù sao anh ấy cũng là ba Tiếu Tiếu! Là chồng con!” Tần Nhã mắt đỏ hoe.

“Tiếu Tiếu là con gái con, nhưng con cũng là con gái mẹ! Tình yêu của mẹ rất ích kỷ, chỉ muốn con được sống tốt!”

Chu Kim Hảo càng khóc thương tâm hơn: “Con sinh con gái cho cậu ta, giữ thân vì cậu ta năm năm, cậu ta thì sao? Cậu ta có biết bao nhiêu năm nay một mình con sống thế nào không? Cậu ta có tư cách làm ba Tiếu Tiếu không? Có tư cách làm chồng con không? Không có! Cậu ta không xứng!”

Chu Kim Hảo than thở khóc lóc, cảm xúc vô cùng kích động.

Dương Chấn sững sờ đứng tại chỗ, không nói lời nào, trong đầu chỉ có câu nói “cậu ta không xứng” của Chu Kim Hảo!

Tần Nhã nhìn Dương Chấn, động lòng trắc ẩn, cô muốn nói với tất cả mọi người, Dương Chấn không phải kẻ vô dụng, mà là anh hùng bảo vệ gia đình và đất nước, nhưng cô không thể nói.

Buổi tối, Dương Chấn ngủ trong phòng chứa đồ, mặc dù chỉ rộng bốn năm mét vuông, hơn nữa còn phải nằm đất nhưng Dương Chấn vẫn cảm thấy thoải mái hơn vô số lần so với Vân Phong Chi Đỉnh trị giá hàng trăm triệu.

Vì phòng của vợ và con gái anh ở ngay kế bên.

“Mẹ, mẹ nói dối!” Tiếu Tiếu nhìn thấy Tần Nhã thì chui vào chăn, bỗng nhiên tủi thân nói.

“Hả?” Tần Nhã không hiểu: “Mẹ nói dối con khi nào?”

“Không phải mẹ đã nói ba sẽ ở cùng chúng ta sao?” Mắt Tiếu Tiếu đã ướt, cô bé sắp khóc đến nơi.

“Mẹ không nói dối con, ba đang ở phòng bên cạnh chúng ta.”

“Vì sao ba lại ngủ ở phòng bên cạnh? Tiếu Tiếu muốn được ngủ trong vòng tay ba, mẹ, con đi gọi ba qua được không?”

“Ba đi làm cả ngày vất vả nên ngủ rồi, chúng ta đừng quấy rầy
ba nữa được không?”

“Không! Con muốn ba! Con muốn ba!”

Tiếu Tiếu đột nhiên bật khóc.

Dương Chấn ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng khóc của con gái thì vội vàng chạy sang: “Tiếu Tiếu đừng khóc, ba ở đây!”

Nghe thấy giọng ba, tiếng khóc của bé con dừng lại, sau khi thấy Dương Chấn thì nấc lên một tiếng rồi nhào vào vòng tay Dương Chấn.

“Ba, con còn tưởng ba không cần Tiếu Tiếu nữa!” Tiếu Tiếu ôm chặt cổ Dương Chấn, nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Tiếu Tiếu là con gái ba, sao ba lại không cần con được?” Dương Chấn nói.

Tần Nhã thấy Tiếu Tiếu quyến luyến Dương Chấn thì thấy hơi ghen tị, rõ ràng mình mới là người một tay nuôi lớn con gái, nhưng con bé vừa thấy Dương Chấn không lâu đã quyến luyến vậy rồi.

Dường như Dương Chấn cảm nhận được cảm xúc của Tần Nhã, anh bế Tiếu Tiếu đặt lên giường, lau nước mắt giúp cô bé, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng: “Tiếu Tiếu, ngày mai ba còn phải đi làm, bây giờ ba cũng mệt rồi, muốn đi ngủ, con cũng đi ngủ sớm với mẹ đi, được không?”

Tiếu Tiếu chu miệng, lại muốn khóc: “Ba, ba có thể ngủ với mẹ và Tiếu Tiếu không? Ba không ở đây, Tiếu Tiếu sợ!”

“Sợ cái gì?” Dương Chấn nghi hoặc hỏi.

“Sợ ba không cần con nữa!” Cuối cùng Tiếu Tiếu không kìm được nữa, bật khóc thút thít.

Câu nói này khiến lòng Dương Chấn và Tần Nhã đều run lên.

Nhất là Dương Chấn, anh cảm thấy lòng như dao cắt, nghĩ đến con gái thiếu tình ba năm năm, lòng anh lại đầy áy náy.

Hai mắt Tần Nhã cũng đỏ lên, cho dù cô có muốn chấp nhận Dương Chấn hay không thì anh cũng là ba của con gái cô, huyết thống này không thể cắt đứt.

“Tiếu Tiếu đừng khóc, Tiếu Tiếu đừng khóc, ba không đi nữa, tối nay ba sẽ ngủ với mẹ con ta!” Tần Nhã vội nói.

Trong lòng Dương Chấn cũng giật mình, nhìn thấy Tần Nhã sắp khóc, trong lòng càng nặng nề.

Ngủ cùng một người đàn ông không hề có tình cảm với mình, chắc chắn cô cũng rất khó tiếp nhận phải không? Nhưng vì con gái, cô đành phải chấp nhận.

Có lẽ đây gọi là tình mẹ!

Cuối cùng Tiếu Tiếu cũng ngừng khóc, ôm chặt cổ Dương Chấn như sợ anh sẽ đột nhiên biến mất.

Một nhà ba người cùng nằm trên một chiếc giường, Tiếu Tiếu nằm giữa hai người.

Dù là Dương Chấn hay Tần Nhã đều mãi không ngủ được.

Có lẽ là khóc mệt hoặc cũng có thể là do được nằm trong vòng tay ba nên không lâu sau Tiếu Tiếu đã chìm vào giấc ngủ.

Người đã ngủ nhưng hai tay vẫn ôm chặt cổ ba không buông.

Dương Chấn không dám nhúc nhích, để cho con gái ôm.

Anh không hề mệt mỏi, chỉ có cảm giác cực kỳ hạnh phúc.

Không biết qua bao lâu, Tiếu Tiếu đột nhiên quay người, buông Dương Chấn ra.

Dương Chấn hơi lưu luyến nhìn con gái và vợ, nhẹ nhàng đứng dậy rồi kéo chăn lên cho hai mẹ con sau đó mới rời đi.

Cho dù không nỡ nhưng anh vẫn phải đi.

Anh hiểu Tần Nhã không có tình cảm với mình, tất cả đều là vì con gái.

Nếu con gái ngủ rồi thì anh cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.

Điều anh không biết là khi anh vừa đi, trong bóng tối, Tần Nhã mở mắt ra.

Một tiếng thở dài lặng lẽ vang lên.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.

Đôi nam nữ cách nhau một bức tường đều mất ngủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện