Ngải Minh Húc nghe được người nhà họ Điền tới thì rõ ràng run rẩy và sợ hãi.
"Đi, đi theo tôi ra đón người nhà họ Điền!"
Ngải Minh Húc vội vàng đi về phía cửa, còn dẫn theo một đám người dòng chính của nhà họ Ngải.
Ngải Lâm chỉ cảm thấy vô cùng tức cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô ấy đột nhiên hiểu ra lý do Ngải Xuyên mãi không chịu truyền lại vị trí chủ gia tộc cho Ngải Minh Húc. Bởi vì ông ta không xứng làm chủ gia tộc họ Ngải.
Nhà họ Điền rất mạnh, nhưng nhà họ Ngải cũng không kém.
Nếu nhà họ Điền và nhà họ Ngải thật sự đấu với nhau, nhà họ Ngải tất nhiên sẽ tiêu diệt, nhưng nhà họ Điền cũng sẽ phải trả giá đắt. Bây giờ quan hệ giữa tám gia tộc đứng đầu Yến Đô vô cùng vi diệu, kiềm chế lẫn nhau lại có mối liên kết ngầm với nhau.
Bất kể gia tộc nào bị tổn hại, những gia tộc khác chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây khó dễ.
Cho nên chỉ cần nhà họ Ngải tỏ ra cứng rắn, cho dù nhà họ Điền là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám dùng hết sức lực của cả gia tộc đối phó với nhà họ Ngải. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bởi vì nhà họ Điền không chịu nổi cái giá phải trả sau khi tiêu diệt nhà họ Ngải.
Nhưng Ngải Minh Húc tỏ ra yếu kém, tự mình dẫn theo dòng chính của nhà họ Ngải ra chủ động đón tiếp, thái độ vô cùng đớn hèn, đúng là thể hiện nhuần nhuyễn tính cách nô bộc.
Điều này chính là sỉ nhục đối với nhà họ Ngải.
Cho dù nhà họ Ngải thật sự nhờ vậy mà được bảo vệ, sợ rằng sau này khó tránh được bị nhà họ Điền xem thành gia tộc phụ thuộc. Mà nhà họ Ngải sẽ phải đối mặt với sự nghiền ép không ngừng của nhà họ Điền.
"Ngải Minh Húc – chủ nhà họ Ngải đẫn theo tất cả dòng chính của nhà họ Ngải chào đón sếp Điền!"
Ngải Minh Húc dẫn theo người nhà họ Ngải đứng ở hai bên cửa, hơi cúi người đồng thanh chào đón người nhà họ Điền đến.
Sếp Điền mà ông ta vừa gọi chính là Điền Hoa – bố của Điền Tân Vũ đột nhiên chết sau khi bị Mã Siêu đánh gãy tay chân.
Bây giờ ông ta là người thừa kế nhà họ Điền, gần nửa sản nghiệp nhà họ Điền đều do ông ta quản lý. Nghe đồn chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ kế thừa vị trí chủ nhà. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Phía sau Điền Hoa là hai vệ sĩ mặc vest đen đi ở hai bên. Phía sau nữa còn có hai vệ sĩ kéo theo một cô gái trẻ.
Cô gái bị kéo tới chẳng phải ai khác mà chính là bạn gái Điền Tân Vũ, cô gái nhà họ Lâm đã gây sự với Ngải Lâm, Lâm Kiều.
Lúc này, Lâm Kiều tóc tai bù xù, trêи mặt còn có mấy dấu tay. Rõ ràng cô ta đã bị người đánh rất hung ác.
"Ngải Minh Húc, ông thật to gan. Tôi cho ông nửa giờ để ông dẫn theo con gái mình và bạn trai của cô ta tới nhà họ Điền chịu chết, không ngờ ông dám từ chối”.
Điền Hoa lạnh lùng nhìn Ngải Minh Húc nói: "Nếu đã vậy, tôi chỉ có thể tự mình đến nhà họ Ngải một chuyến!"
Ngải Minh Húc nghe vậy thì lập tức biến sắc, sợ hãi nói: "Sếp Điền, mong ông cho tôi giải thích chuyện này. Không phải tôi không muốn dẫn chúng nó tới nhà họ Điền mà chúng nó không muốn, không chịu nghe lời tôi”.
Điền Hoa cười giễu cợt: "Tôi không quan tâm tới chuyện đó. Ông là chủ nhà họ Ngải mà còn chẳng ra lệnh được cho người nhà họ Ngải, vậy đó là chuyện của ông”.
"Sếp Điền, vẫn mong ông cho tôi cơ hội chuộc tội!", Ngải Minh Húc sốt ruột suýt khóc.
Ông ta vốn cho rằng nhà họ Điền chỉ tùy tiện phái mấy người qua, nhưng không ngờ người tới lại là Điền Hoa.
"Bớt nói nhảm đi. Ông giao con gái ông và hung thủ ra trước. Chờ tôi xử lý chúng xong, chúng ta hãy nói tới chuyện khác”, Điền Hoa lạnh lùng nói.
Rõ ràng ông ta chỉ định giết Ngải Lâm và Mã Siêu chứ không tính tiêu diệt cả nhà họ Ngải. Ông ta làm vậy phần lớn là vì lợi ích.
Điền Hoa là người thừa kế nhà họ Điền thì tất nhiên không phải kẻ ngốc. Ông ta biết, nếu mình thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Ngải, sẽ mang tới rắc rối cực lớn cho nhà họ Điền.
Chỉ có lợi ích mới là quan trọng nhất!
"Đứa con gái bất hiếu này, mày còn chưa cút ra!"
Ngải Minh Húc tất nhiên cũng hiểu được ý của Điền Hoa. Trong lòng ông ta mừng thầm, tức giận quát Ngải Lâm.
Một câu nói lại khiến Ngải Lâm đau lòng.
Đây là ông ta đã xác định để Ngải Lâm gánh chịu tất cả, tránh cho nhà họ Điền trút giận vào nhà họ Ngải.
Dương Thanh hơi híp mắt nhìn Ngải Minh Húc. Người như vậy, chết