Từ phản ứng của Vũ Văn Cao Dương, Dương Thanh đã biết đáp án, đúng là mẹ mình có một bí mật.
Mà Vũ Văn Cao Dương cũng biết.
Thấy Vũ Văn Cao Dương sắp lên xe đi, Dương Thanh chợt tiếng lên, cắn răng nói: “Nếu ông nói bí mật này cho tôi biết, tôi có thể đồng ý với ông tha cho Vũ Văn Bân một con đường sống”.
Đây là sự thỏa hiệp của Dương Thanh, với anh mà nói chỉ cần có thể làm rõ được bí mật của mẹ mình, tha cho Vũ Vân Bân một con đường sống thì có sao?
Quả nhiên Vũ Văn Cao Dương lung lay, nhưng vẻ mặt lại do dự.
Sự ngập ngừng của ông làm Dương Thanh càng muốn biết bí mật này hơn.
Nhưng thoáng chốc nét do dự đó đã biến mất, phức tạp nhìn Dương Thanh lắc đầu nói: “Bố nói rồi mẹ con không có bí mật gì cả!”
Dứt lời, xe từ từ rời đi.
Dương Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi xe của Vũ Văn Cao Dương đã biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh mới đỏ mắt nói: “Nhất định tôi sẽ biết bí mật này!”
Lúc trước khi Vũ Văn Bân suýt chút bị anh giết, vì bảo toàn mạng sống nên nói với Dương Thanh rằng anh ta biết bí mật về mẹ Dương Thanh.
Vốn dĩ Dương Thanh còn hơi nghi ngờ.
Nhưng phản ứng của Vũ Văn Cao Dương làm anh xác định được rằng mẹ mình có một bí mật rất lớn, hơn nữa rất ít người biết.
“Có lẽ ông ta thật sự không biết Vũ Văn Bân đang ở đâu!”
Dương Thanh tự an ủi mình.
Vũ Văn Cao Dương không phải Vũ Văn Bân, anh có thể giết Vũ Văn Bân nhưng anh không hề có ý muốn giết Vũ Văn Cao Dương. Anh đã từng thề độc rằng suốt đời này sẽ không tìm Vũ Văn Cao Dương báo thù.
“Chồng ơi, anh có sao không?”
Dương Thanh mới vừa lên nhà, giọng Tần Thanh Tâm vang lên.
Hiển nhiên cô đã đứng trước cổng biệt thự đợi anh và tất nhiên cũng thấy không yên tâm.
Dương Thanh không muốn để Tần Thanh Tâm thấy tâm trạng đang tệ của mình, anh khẽ mỉm cười lắc đầu: “Chồng em mà, sao lại bị gì được chứ?”
Anh bước lên vài bước nắm tay Tần Thanh Tâm vào nhà.
Chỉ khi nắm tay cô, anh mới có thể bình tĩnh trở lại.
Một đêm yên ả, sáng sớm hôm sau, Tần Thanh Tâm ra ngoài bàn chuyện làm ăn.
Mà Dương Thanh cũng rời nhà đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch!”
Trêи tầng cao nhất của trụ sở chính tập đoàn Nhạn Thanh, trong văn phòng tổng giám đốc, Lạc Bân đích thân rót trà Long Tỉnh Tây Hồ hảo hạng đưa cho Dương Thanh.
“Thoát khỏi sự khống chế của gia tộc Vũ Văn, hẳn là tập đoàn không gặp phiền phức gì đúng không?”
Dương Thanh nhận tách trà nhấp một ngụm nhỏ, hỏi Lạc Bân.
Lạc Bân vội vàng nói: “Không gặp phiền phức gì lớn nhưng lại gặp một số phiền phức nhỏ, toàn là những vấn đề về cạnh tranh, tôi có thể đối phó được”.
“Nói ra nghe thử! Xem tôi có thể giúp gì được không”, Dương Thanh nói.
Không cần biết thế nào, tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ niệm duy nhất mẹ để lại cho mình, anh đã đến rồi thì hỗ trợ xử lý một vài phiền phức của tập đoàn là chuyện tốt nhất.
“Tôi đang nhắm một miếng đất ở ngoại ô phía Nam Yến Đô, định xây dựng một thành phố trong lòng thành phố, mô hình dạng tổng hợp, sau này thu hút các thương hiệu nổi tiếng thế giới đến đầu tư”.
“Sau đó lấy thành phố trong lòng thành phố làm trung tâm, xây thêm những kiến trúc giống vậy ở chín châu vực lớn trong nước”.
“Đây chỉ là suy nghĩ ban đầu của tôi thôi, tôi đã đặt tên luôn rồi, tên là Thành Cửu Châu”.
“Tôi định dùng năm năm để xây chín cái Thành Cửu Châu trong nước, sau đó tôi muốn Thành Cửu Châu trải rộng ra toàn thế giới”.
“Đến lúc đó, mỗi châu vực của Chiêu Châu đều sẽ có một tòa nhà điểm mốc, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ nằm trêи tầng cao nhất”.
“Sau này tôi muốn toàn thế giới đều biết đến tập đoàn Nhạn Thanh!”
Lạc Bân huơ chân múa tay càng nói càng kϊƈɦ động. Suy nghĩ của ông ta cũng cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là đã nghiêm túc xem xét rất nhiều nên mới có những ý tưởng này.
“Chủ tịch, liệu suy nghĩ của tôi có viển vông quá không?”
Một lúc lâu sau Lạc Bân mới lấy lại tinh thần, thấy hình như mình nói hơi quá.
Ai ngờ Dương Thanh lại thấy thú vị, cười cười nói: “Sao lại viển vông? Suy nghĩ của ông rất hay, tôi rất hài lòng, ông nói tiếp đi!”
Nghe vậy, Lạc Bân vui vẻ lại bắt đầu kể cho Dương Thanh nghe.
Khoảng hai tiếng dồng hồ, thậm chí Lạc Bân còn bật máy chiếu báo cáo một lượt kế hoạch của mình cho Dương Thanh nghe.
“Ý tưởng của ông tuyệt lắm, chuyện kinh doanh tôi không bằng ông nên ông chỉ cần nói cho tôi biết, ngoài lô đất đó ra thì còn vấn đề