Thấy Lưu Điềm khổ sở quỳ dưới chân mình, Tần Thanh Tâm bỗng thấy không đành lòng.
“Chồng ơi, hay là bỏ đi?”, Tần Thanh Tâm nói với Dương Thanh.
Dương Thanh biết chắc chắn cô sẽ mềm lòng. Trêи đời này chỉ có cô mới ngốc nghếch như vậy.
Anh gật đầu: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Tôn Quảng và Lưu Điềm đang quỳ trêи đất lập tức vui sướиɠ vì giữ được mạng.
“Cảm ơn cô Tần! Cảm ơn cô Tần!”
Hai người vội vàng nói.
“Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở Yến Đô nữa”, Dương Thanh lên tiếng.
Hiển nhiên anh đang nói với Tôn Húc.
Tôn Húc còn muốn giết chết hai người kia nữa chứng đừng nói gì chỉ khiến họ biến mất khỏi Yến Đô, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Còn không mau cút đi? Sau này nếu tôi còn thấy các người ở Yến Đô sẽ không dễ dàng bỏ qua như hôm nay đâu”, Tôn Húc giận dữ quát.
Tôn Quảng và Lưu Điềm nghe vậy toàn thân xụi lơ. Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên ở Yến Đô, bây giờ lại vì đắc tội Dương Thanh mà buộc phải rời đi.
“Con ả chết tiệt này ngây ra đó làm gì? Còn không mau cầu xin bạn mày tha cho đi! Rời khỏi Yến Đô chỉ có cạp đất mà ăn”, Tôn Quảng tát Lưu Điềm một cái, tức giận rống lên.
Lúc này Lưu Điềm mới lấy lại tinh thần, nhào tới nắm chặt tay Tần Thanh Tâm, kϊƈɦ động nói: “Tâm à, xin cậu bảo chồng cậu đừng đuổi mình khỏi Yến Đô”.
“Mọi thứ của mình đều ở đây. Nếu bị đuổi đi, mình sẽ xong đời”.
“Rời khỏi Yến Đô chẳng thà chết đi cho xong. Cậu không thể thấy chết không cứu được!”
Lưu Điềm đau khổ cầu xin, nước mắt giàn giụa.
Dương Thanh không ngăn cản, lạnh lùng quan sát.
Tần Thanh Tâm vẫn quá tốt bụng. Anh muốn để cô biết cái gì là lòng người hiểm ác, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Thấy Lưu Điềm còn dám dây dưa với Tần Thanh Tâm, Tôn Húc sợ chết khϊế͙p͙, định ngăn cản thì thấy Dương Thanh dùng ánh mắt ra hiệu không cần mới không nhúng tay vào.
Tần Thanh Tâm cũng chưa từng trải qua chuyện này, không biết phải làm sao.
Tôn Húc vốn định ném Lưu Điềm và Tôn Quảng cho cá ăn nhưng nể mặt Dương Thanh nên mới chỉ đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
Nào ngờ, Lưu Điềm còn muốn ở lại.
Tần Thanh Tâm cầu cứu nhìn Dương Thanh, thấy anh không quan tâm mới khẽ thở dài.
“Chồng ơi, hay là bỏ đi nhé?”, Tần Thanh Tâm ngại ngùng hỏi, ý muốn thương lượng.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Tùy em!”
“Cô Tần tốt bụng nói đỡ giúp các người. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Từ giờ trở đi, cậu bị trục xuất khỏi gia tộc, trong vòng ba ngày phải trả lại những thứ thuộc về nhà họ Tôn”.
Tôn Húc hiểu được ý của Dương Thanh, vội nói.
Nghe vậy, Tôn Quảng hốt hoảng cầu xin: “Chủ gia tộc, tôi biết sai rồi. Xin ông cho tôi một cơ hội. Tôi thực sự không thể rời khỏi nhà họ Tôn!”
“Bây giờ tôi vẫn còn nợ ba triệu tiền nhà. Nếu bị đuổi khỏi gia tộc, tôi thực sự không trả nổi!”
“Tôi sắp kết hôn rồi, không có việc làm trong nhà họ Tôn, sao tôi kết hôn nổi?”
Tôn Húc cả giận quát: “Câm miệng! Cậu còn dám đòi hỏi, tôi sẽ ném cậu cho cá ăn!”
Kẻ ác vẫn phải để kẻ ác trị. Tôn Quảng bị dọa sợ lập tức im bặt.
Gã đảo mắt tát Lưu Điềm cái nữa: “Tại đồ đàn bà ngu xuẩn nhà mày. Nếu mày không đắc tội cô Tần, sao tao lại bị đuổi khỏi nhà họ Tôn?”
“Mày còn không mau xin cô Tần nói giúp với ông chủ Tôn đi?”
Lưu Điềm lại cầu xin Tần Thanh Tâm: “Thanh Tâm, ông chủ Tôn nghe lời anh Thanh như vậy, cậu xin anh ấy giúp mình đi!”
“Chỉ cần chồng chưa cưới của mình không bị đuổi khỏi gia tộc, sau này cậu chính là ân nhân của mình. Mình nhất định sẽ không bạc đãi cậu”.
“Cậu nể tình chúng ta là bạn học bốn năm, giúp mình thêm lần nữa được không?”
Lần này, Tần Thanh Tâm cũng nhíu