Tần Nhã nhíu mày, cô không hề có người bạn cũ trẻ tuổi nào hết, nếu là có thì cũng là phụ nữ, mà người trong miệng thư ký hiển nhiên là đàn ông.
“Để cho anh ta vào đi!”
Tần Nhã suy nghĩ một chút, cô rất muốn xem rốt cuộc là ai dám giả mạo là bạn cũ của cô, còn nói cô hẹn anh ta bàn bạc chuyện hợp tác.
Ngay sau đó, cô thư ký bước vào dẫn theo một bóng dáng có phần quen thuộc.
“Cô Tần, chúng ta lại gặp nhau.” Nhìn thấy Tần Nhã, khóe miệng thanh niên nở một nụ cười dịu dàng.
“Là anh dám giả làm bạn cũ của tôi? Còn dám gạt thư ký tôi nói hai chúng ta hẹn nhau bàn chuyện làm ăn?” Tần Nhã chất vấn hỏi, vẻ mặt rất không hài lòng.
Cô đã gặp người đàn ông trước mặt này hai lần, lần đầu tiên khi cô với Dương Chấn ký hợp đồng với tập đoàn Tần Thị, lần thứ hai tại nhà hàng Tô Ký vào đêm qua.
Đối với Tần Nhã mà nói thì những người không quan trọng cũng không thèm nhìn tới, cho nên giờ phút này cô cũng không biết đối phương tên gì.
Người đàn ông cười: “Giám đốc Tần à, hôm nay tôi đến công ty tìm cô là vì để hợp tác, mong cô đừng hiểu lầm.”
Nghe thấy đối phương là vì hợp tác nên mới đến đây, Tần Nhã bình tĩnh lại một chút, thoáng có hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi, xin hỏi anh tên họ là gì?”
“Dương Cẩn, Dương của Hồ Dương, Cẩn của cẩn trọng.” Dương Cẩn bày ra dáng vẻ khiêm nhường.
Không thể không thừa nhận, Dương Cẩn là một người đàn ông tao nhã, ít nhất là bề ngoài là như vậy.
Giờ phút này không còn ai khác, ánh mắt nhìn về phía Tần Nhã cũng rất rõ ràng.
“Anh nói hợp tác, là hợp tác gì?” Tần Nhã thản nhiên hỏi.
“Giám đốc Tần hẳn là biết đến tập đoàn Thành Hà của Châu Thành, là sản nghiệp của nhà họ Dương tôi, gần đây chúng tôi đã từng bước mở rộng ra tới thị trường ở Giang Châu.”
Vẻ mặt Dương Cẩn tươi cười: “Nhưng dù sao thì nhà họ Dương cũng là gia tộc đứng đầu ở Châu Thành, trước mắt phát triển ở Giang Châu, đối với chúng ta mà nói, để sánh với thân phận của nhà họ Dương, cho nên chúng tôi cần có một đối tác có thực lực tương xứng.”
Tuy rằng thái độ của Dương Cẩn cực kỳ khiêm tốn nhưng lời nói ra đều cho thấy thực lực của nhà họ Dương rất lớn mạnh.
Lúc đầu khi Tần Nhã nghe anh ta nói về chuyện hợp tác, cô có hơi hứng thú nhưng sau đó nghe mấy lời cao ngạo kia thì hứng thú của cô cũng bớt đi một chút. . truyện kiếm hiệp hay
“Cho nên anh cho rằng tập đoàn Tam Hòa có thể sánh với thân phận nhà họ Dương?” Tần Nhã hỏi.
Dương Cẩn cười ngạo nghễ: “Ở trong mắt tôi thì địa vị của tập đoàn Tam Hòa ở Giang Châu cũng không tính là cao, nhưng chuyện đó không quan trọng, một khi nhà họ Dương chúng tôi họp tác cùng với tập đoàn Tam Hòa, tất nhiên có thể sẽ làm cho địa vị của tập đoàn Tam Hòa lên như diều gặp gió.”
“Theo ý anh thì một gia tộc đứng đầu ở thành phố khác hợp tác cùng với công ty của chúng tôi sẽ mang lại cho chúng ta nhiều lợi nhuận hơn so với việc hợp tác với tập đoàn nổi tiếng Nhạn Chấn trong nước?” Tần Nhã híp mắt hỏi.
Lần này Dương Cẩn đến Giang Châu, vốn là muốn mở rộng thị trường ở Giang Châu, sở dĩ muốn tìm Tần Nhã nói chuyện hợp tác nhưng mục đích chủ yếu là vì tiếp cận Tần Nhã.
Đối với tình huống Tam Hòa mà nói thì anh ta cũng không biết nhiều lắm.
“Đương nhiên sẽ không rồi, tập đoàn Nhạn Chấn dù sao cũng là xí nghiệp nổi danh trong nước, nếu nhìn ra toàn thế giới thì thứ hạng cũng không thấp, huống chi sau lưng chính là gia tộc họ Vũ Văn, nhà họ Dương chúng tôi đương nhiên không sánh được.” Dương Cẩn rất tự giác.
Tần Nhã cười lạnh một tiếng: “Nếu anh đã rõ ràng như vậy thì anh cũng nên hiểu được tập đoàn Tam Hòa đã hợp tác cùng với tập đoàn Nhạn Chấn, ngoài ra nhà họ Tô giàu nhất Giang Châu cũng có hợp tác với chúng tôi, anh cho rằng chỉ một xí nghiệp gia tộc ở thành phố khác thì có tư cách hợp tác với chúng tôi sao?”
Vẻ mặt của Dương Cẩn rốt cuộc cũng có chút thay đổi, anh ta chỉ biết mấy tuần trước tập đoàn Tam Hòa vẫn là sản nghiệp của nhà họ Tần, anh chưa bao giờ nghĩ tới tập đoàn Tam Hòa sẽ có thể hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn để bắt kịp mối quan hệ.
“Giám đốc Tần có nhiều bạn bè nhiều con đường. Tuy rằng tập đoàn Nhạn Chấn và nhà họ Tô rất mạnh nhưng họ Dương của tôi cũng không kém là bao. Nếu có thể hợp tác với họ Dương thì tập đoàn Tam Hòa sẽ còn mạnh hơn nữa, lúc đó chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác cần thiết.”
Dương Cẩn cũng muốn tranh giành cơ hội hợp tác. Lần này, chuyến đi đến
Giang Châu của gia đình họ Dương rất không thuận lợi, lúc trước em gái và em rể đã tìm đến tập đoàn Nhạn Chấn hợp tác nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lúc đầu tập đoàn Nhạn Chấn còn đồng ý hợp tác nhưng đột nhiên lại từ chối.
Cũng chính gì nguyên nhân này mà gia tộc của anh mới phái anh đến Giang Châu để mở rộng thị trường, ai ngờ sau khi đến thì chỉ tìm đến vài nhà quyền thế đứng đầu để bàn bạc chuyện hợp tác nhưng đều bị từ chối.
Rơi vào đường cùng nên anh chỉ có thể tìm đường lui kế tiếp, trước tiên thương lượng hợp tác với nhà họ Tần, hiện tại lại muốn tranh thủ cơ hội tiếp cận Tần Nhã để hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Tần Nhã hơi suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Cùng nhà họ Dương bàn chuyện hợp tác dù sao thì cũng là một chuyện quan trọng, tôi sẽ báo cáo chuyện này với chủ tịch, nếu xác định muốn hợp tác với nhà họ Dương thì tôi sẽ liên hệ với anh.”
“Được, nếu đã như vậy thì tôi đây cũng không nhiều lời nữa, đợi tin tốt của cô.” Dương Cẩn cười đứng dậy, để lại danh thiếp sau đó xoay người rời đi.
Dương Cẩn vừa mới rời đi thì Tần Nhã lập tức gọi điện thoại cho Dương Chấn kể về chuyện này.
Dương Chấn còn đáp lại hai chữ: “Từ chối!”
Tuy rằng không biết vì sao Dương Chấn không muốn hợp tác cùng với nhà họ Dương, nhưng Tần Nhã hiểu được Dương Chấn mới là chủ tịch tập đoàn Tam Hòa, cô cầm lấy danh thiếp của Dương Cẩn tiện tay ném vào thùng rác.
Sau khi tan làm, Dương Chấn đón Tần Nhã lại vội chạy tới nhà trẻ.
Trên đường đi, Dương Chấn bỗng nhiên nói: “Nếu cái tên kia còn tới tập đoàn Tam Hòa thì trực tiếp gọi người đuổi gã ra ngoài.”
Tần Nhã không phản ứng gì, chỉ hỏi: “Anh nói ai vậy?”
“Chính là cái tên Dương Cẩn hôm nay tới tập đoàn bàn chuyện hợp tác với em, cái tên đó không phải dạng tốt lành gì đâu, ở Châu Thành hại không ít con gái nhà lành, hôm nay gã tới tìm em hợp tác là giả, tiếp cận em mới chính là mục đích thật.” Dương Chấn thản nhiên nói.
“Không thể nào?” Tần Nhã tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó tò mò hỏi: “Sao anh biết rõ về anh ta quá vậy?”
“Khi Tiểu Yên còn học đại học, có từng theo đuổi một nam sinh, em còn nhớ không?” Dương Chấn hỏi.
“Lúc ấy Tiểu Yên rất thích nam sinh này, sau đó cái tên khốn nạn đó vậy mà dám lừa Tiểu Yên vào khách sạn, bởi vì Tiểu Yên không chịu đồng ý, kết quả ngày hôm sau Tiểu Yên thấy tên đó nắm tay một người phụ nữ khác bước ra khỏi khách sạn.”
Tần Nhã gập đầu đáp lại, tiếp theo lại nghi ngờ hỏi: “Chuyện này là bí mật của Tiểu Yên, sao anh lại biết được?”
Dương Chấn cười: “Lần trước Tiểu Yên mời anh ăn cơm, vô tình gặp phải cái tên nam sinh đó mà tên đó là chồng của em gái Dương Cẩn.”
Dương Chấn kể lại hết mọi chuyện lần trước, nghe xong lời của Dương Chấn, Tần Nhã lộ vẻ tức giận: “Dám sỉ nhục em gái tôi còn muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, không có cửa đâu!”
Một câu lạc bộ giải trí lớn ở Giang Châu, Bất Dạ Thành.
Dương Cẩn vừa đi ra khỏi bãi đậu xe, đột nhiên hắt xì một cái: “Má nó, ai đang mắng tao?”
“Anh Dương!” Tại cửa Bất Dạ Thành, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ liên tục ra hiệu với Dương Cẩn.
“Tại sao đột nhiên muốn dẫn tôi tới đây?” Dương Cẩn tới gần nghi ngờ hỏi.
“Lần trước anh đã nói, chỉ cần tôi có thể lôi được bất kỳ ai trong số Tần Nhã và Tần Yên lên giường của anh, thì anh sẽ cưới tôi?” Phương Ưu đột nhiên hỏi.
Dương Vĩ nhớ tới hôm nay tới tập đoàn Tam Hòa nhìn thấy Tần Nhã, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.
“Tôi đã hứa với cô nhưng đã mấy ngày nay rồi? Tôi thấy cô không có cách nào làm.” Dương Cẩn cười lạnh một tiếng.
“Đêm nay, anh cứ chờ ngồi hưởng phúc một chồng lắm vợ đi” Phương Ưu cười nói, nghĩ đến chuyện được gả vào nhà họ Dương, trong ánh mắt cô ta tràn đầy hưng phấn.