Dương Thanh cũng không có ý đuổi cùng giết tận, dù sao đối phương cũng là người của Vương tộc Chiêu Châu. Nếu thực sự giết họ, dù anh có thể đối phó được nhưng cũng sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Lão già mặc sườn xám nam nghiêm mặt lại, không lập tức trả lời. Lão già còn lại chạy tới che chở trước người Tào Huy.
Mặc dù Tào Huy đã hôn mê nhưng họ không thể cam đoan Dương Thanh sẽ không bất ngờ ra tay giết hại anh ta.
“Chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!”
Lão già mặc sườn xám nam vừa bị Dương Thanh đánh bại đột nhiên trầm giọng nói.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức cất bước rời đi.
Người xem đang chờ mong Dương Thanh tiếp tục đánh đều rất thất vọng, nhưng Dương Thanh mạnh như vậy, ai dám ngăn cản?
“Phải làm thế nào bây giờ?”
Lão già mặc sườn xám nam vừa che chắn cho Tào Huy đi tới, lo lắng hỏi.
“Thực lực của cậu ta quá mạnh, cứ về nhà họ Tào báo cáo rồi quyết định sau”, người còn lại nói.
“Được!”
Hai người thống nhất lập tức trở về nhà họ Tào báo cáo.
Vũ Văn Bân chứng kiến toàn bộ cũng trợn mắt há mồm. Dương Thanh mạnh hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
“Ông Đường, ông thực sự chắc chắn chúng ta có thể giẫm đạp Dương Thanh dưới chân chứ?”, Vũ Văn Bân hoài nghi hỏi.
Ông Đường nhắm mắt không đáp, chợt nói: “Sắp tới, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi”.
Nghe vậy, Vũ Văn Bân cảm thấy rất chờ mong. Từ khi ông Đường xuất hiện vẫn chưa từng khiến anh ta thất vọng.
Nơi ông Đường muốn đưa anh ta đến nhất định sẽ có thể giúp anh ta thay đổi.
“Nhưng mà với thực lực vừa rồi của Dương Thanh, đêm nay cậu ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?”, Vũ Văn Bân chợt thấy lo lắng.
Ông Đường lập tức im bặt, một lát sau mới lên tiếng: “Yên tâm, cậu ta đã biết club Hoàng Kim có nhà họ Tào chống lưng. Nếu đã rời đi chứng tỏ cậu ta cũng không nắm chắc có thể đối phó lại được”.
“Thế nên chắc chắn cậu ta sẽ không chạy vào club Hoàng Kim tìm cậu. Cậu ta sẽ không theo dõi cậu suốt 24 tiếng, đêm nay chúng ta lập tức rời khỏi Yến Đô”.
Lúc này Vũ Văn Bân mới yên tâm, gật đầu đáp: “Được!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã ra khỏi club Hoàng Kim.
“Cậu Thanh!”
Anh vừa bước ra liền nghe thấy giọng nói mừng rỡ cách đó không xa, chính là hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã được Dương Thanh bảo vệ rời đi trước.
“Anh Thanh có sao không?”, trêи gương mặt xinh đẹp của Tống Hoa Nhã tràn đầy lo lắng.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Tôi không sao. Muộn rồi, hai người về trước đi!”
Hai anh em này chờ Dương Thanh ở ngoài cổng club Hoàng Kim khiến anh rất ngạc nhiên.
Bọn họ ở lại chờ chứng tỏ rất tin tưởng Dương Thanh.
Nếu không, lỡ Dương Thanh bị giết ở trong, bọn họ ở gần như vậy rất có thể sẽ bị người nhà họ Tào đuổi giết.
“Cậu Thanh không sao thì chúng tôi yên tâm rồi, ngày khác tôi sẽ tới thăm cậu sau”.
Tống Hoa Nghĩa nghe ra được ý tứ đuổi khách của Dương Thanh, vội vàng kéo Tống Hoa Nhã rời đi.
“Sao anh lại đi luôn vậy? Vì giúp chúng ta, anh Thanh đã đắc tội với người của club Hoàng Kim. Chúng ta bỏ anh ấy ở lại một mình, nhỡ bọn họ đuổi giết anh ấy thì phải làm sao?”
Tống Hoa Nhã bị kéo lên xe, không vui nói.
Tống Hoa Nghĩa trầm giọng đáp: “Em nghĩ nếu club Hoàng Kim muốn đuổi giết cậu Thanh, chúng ta đi theo cậu ấy là đang giúp cậu ấy sao?”
“Giống như lúc ở trong club Hoàng Kim, chúng ta sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân cậu ấy!”
Nói xong, Tống Hoa Nghĩa cổ quái nhìn chằm chằm Tống Hoa Nhã, cảm thấy em gái mình hơi khác thường.
Tống Hoa Nhã bị anh trai nhìn chằm chằm bỗng chột dạ, cả giận nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
“Hoa Nhã, em thích cậu Thanh rồi à?”, Tống Hoa Nghĩa đột nhiên hỏi.
Nghe vậy, gương mặt Tống Hoa Nhã lập tức đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tống Hoa Nghĩa, chột dạ nói: “Không