Vũ Văn Cao Dương không trả lời ngay, mà tỏ vẻ đau khổ.
Một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu nhìn Dương Thanh, đỏ bừng hai mắt nói: “Khi bố biết mẹ con, bà ấy đã mang thai. Bố cũng từng hỏi người đàn ông kia là ai, nhưng mẹ con chưa từng nhắc tới người đó”.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh.
Nhưng vẫn khiến anh khó mà tiếp nhận.
“Được rồi, tôi biết rồi!”
Lát sau, Dương Thanh mệt mỏi nói rồi quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy chua xót. Ông ta có thể cảm nhận nỗi đau của anh.
Ông ta yêu người con gái ấy tha thiết, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi nên vẫn có tình cảm sâu nặng với đứa trẻ không phải con ruột của mình này.
Nếu không bị nhà họ Tào chèn ép, chắc chắn ông ta sẽ không đuổi Dương Thanh và người mình yêu khỏi gia tộc.
“Dương Thanh!”
Thấy Dương Thanh sắp rời khỏi, Vũ Văn Cao Dương không kìm được gọi một tiếng.
Dương Thanh dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Bố vẫn luôn coi con là con trai bố. Năm đó đuổi hai mẹ con con ra khỏi gia tộc là lỗi của bố, bố xin lỗi!”
Vũ Văn Cao Dương đột nhiên nói.
Nghe vậy, toàn thân Dương Thanh run lên, chỉ thấy trong lòng ấm áp, trái tim lại càng đau đớn.
Đúng vậy!
Nếu không vì năm xưa đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc, xét về phương diện nào ông ta cũng là một người bố tốt.
Những gì Vũ Văn Bân có, Dương Thanh cũng từng được hưởng.
Ông ta là chủ của một gia tộc, nhà vợ cả lại là Vương tộc Chiêu Châu. Có lẽ khi đuổi hai mẹ con Dương Thanh đi, ông ta cũng rất khó chịu.
Bởi vì anh không phải con ruột của Vũ Văn Cao Dương, ông ta làm được như vậy thực sự đã đủ nhiều.
“Từ nay về sau, ông không còn nợ mẹ con tôi gì nữa. Còn tôi nợ ông ơn dưỡng ɖu͙ƈ!”
Dương Thanh chân thành nói ra những lời này rồi cất bước rời đi.
Vũ Văn Cao Dương nghe xong lập tức nước mặt giàn giụa. Ông ta đã nhìn Dương Thanh lớn lên từng ngày, dù không phải con ruột nhưng cũng chẳng khác là bao!
Ông ta đã chờ câu nói này hơn hai mươi năm rồi.
Sau khi rời khỏi gia tộc Vũ Văn, Mã Siêu lái xe đưa Dương Thanh đi.
“Tôi xuống xe ở đây, cậu cứ về trước đi!”
Lúc đến trung tâm thành phố, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Anh cho em đi cùng với!”, Mã Siêu không yên lòng nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi muốn yên tĩnh một mình”.
Mã Siêu không khuyên nữa, dừng xe ở ven đường.
Dương Thanh xuống xe rồi dặn dò: “Đừng nói chuyện hôm nay cho Tâm biết”.
“Anh Thanh yên tâm, em sẽ không nói cho bất kỳ ai!”, Mã Siêu đáp.
“Được rồi, cậu đi đi!”
Dương Thanh ném lại một câu rồi lang thang đi trêи đường không mục đích.
Buổi tối ở Yến Đô, đèn điện sáng trưng. Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, xe cộ nườm nượp đường phố phồn hoa tấp nập.
Trêи phố đi bộ rất đông người, có đôi tình nhân trẻ, cũng có đôi vợ chồng già, trong công viên nhỏ cách đó không xa còn có hai vợ chồng già đang nhảy quảng trường.
Ai cũng tươi cười hạnh phúc, chỉ mình Dương Thanh mặt mày buồn bã.
Chuông điện thoại kêu rất lâu, Dương Thanh mới nghe thấy.
“Chồng ơi, sao anh vẫn chưa về?”
Anh vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói thân quen.
Dương Thanh cố giữ bình tĩnh nói: “Tối nay anh lại có chuyện quan trọng cần xử lý, chắc sẽ về nhà rất muộn. Em nghỉ ngơi sớm nhé!”
Lần đầu tiên Dương Thanh nói dối Tần Thanh Tâm.
Anh không biết nếu bây giờ mình về nhà, liệu cô có nhìn ra được gì trêи mặt mình hay không.
Gặp những chuyện này, anh chỉ muốn gánh chịu một mình.
“Được rồi, em không làm phiền anh nữa!”
Tần Thanh Tâm không cảm