Sau khi Dương Thanh thanh toán thành công, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang cho anh một đống chip.
“200 triệu!”
Dương Thanh hào phóng ném ra một chồng chip lớn. Dường như đối với anh, hai trăm triệu chỉ là tiền ăn vặt, không hề sợ thua.
“1 tỷ 250 triệu!”
Có người kinh ngạc thốt lên: “Tổng số tiền của ván cược này lên 1 tỷ 250 triệu rồi!”
Sắc mặt ba người chơi còn lại dần nghiêm trọng, không biết nên bỏ cược hay cược thêm. Nhưng nếu cược thêm sẽ phải cược 400 triệu.
“Thời gian của tôi có hạn. Nếu các người không chơi nổi thì bỏ cược nhanh lên!”, Dương Thanh thúc giục.
“400 triệu!”
Gã đầu trọc lại xem bài của mình, cắn răng cược tiếp.
Hai người còn lại liếc nhìn nhau rồi cũng lần lượt cược theo: “400 triệu!”
“Tổng tiền cược là 2 tỷ 450 triệu rồi!”, có người giật mình hô lên.
“400 triệu!”
Dương Thanh tiếp tục đặt cược.
“800 triệu!”
Ba người kia cũng lập tức cược theo.
“Tổng tiền cược hiện giờ là 5 tỷ 250 triệu!”
Giờ phút này, mọi người đều bị từng lần đặt cược khổng lồ dọa sợ, mỗi lần đều có người tính tổng tiền cược.
Dương Thanh vốn chỉ còn 50 triệu nhưng lại mua thêm 1 tỷ tiền chip, sau đó lại cược hết 600 triệu. Thế là hiện giờ anh chỉ còn 450 triệu.
Dù anh muốn mở bài cũng phải đặt thêm 800 triệu.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, anh lại lấy thẻ ngân hàng ra: “Cho tôi 10 tỷ tiền chip!”
Ầm!
Tất cả mọi người hoàn toàn ngây ngốc.
Ván đầu tiên, Dương Thanh mua 100 triệu tiền chip, thắng cược!
Ván thứ hai, anh mua 1 tỷ tiền chip.
Vẫn là ván thứ hai, tiền cược ngày càng lớn, Dương Thanh cũng ngày càng điên cuồng, lần này còn định mua thêm 10 tỷ tiền chip.
Mấy lần trước đều quẹt thẻ thành công nên ai cũng tin tưởng lần này Dương Thanh thực sự có thể lấy ra 10 tỷ.
Ba người chơi còn lại lập tức đổ mồ hôi lạnh. Lấy ra được 100 triệu chỉ chứng minh Dương Thanh không đơn giản, lấy ra được 1 tỷ chứng tỏ Dương Thanh sâu không lường được, nhưng nếu lấy ra được 100 thì anh không phải là người bọn họ có thể đắc tội.
“Này cậu, cậu đừng đổi chip vội, cậu xem thế này có được không?”
Gã đầu trọc quệt mồ hôi lạnh trêи trán, cung kính nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, chắc hẳn cậu vẫn còn 450 triệu. Cậu dùng số tiền này mở bài được không?”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn gã ta: “Anh nghĩ tôi thiếu tiền sao?”
Thấy thái độ cung kính của gã đầu trọc và dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, mọi người mới biết Dương Thanh không phải kẻ tầm thường.
Anh dám cược lớn với người của club Hoàng Kim như thế ngay trong địa bàn của người ta, chứng tỏ nền tảng vô cùng khủng bố, hoàn toàn không sợ bị đối phương chơi xấu.
Người có tài lực như vậy đâu thể chỉ là một kẻ tầm thường?
“Lấy 10 tỷ tiền chip ra đây!”, Dương Thanh lạnh giọng nói.
“Xin lỗi quý khách, một lần đổi chip ở chỗ chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể đổi được một tỷ”.
Nhân viên phụ trách đổi chip run rẩy nói.
Khí thế của Dương Thanh quá mạnh khiến anh ta không dám đối mặt.
Club Hoàng Kim làm gì có hạn mức đổi chip tối đa?
Chỉ vì trước giờ ở đây chưa từng có ai đổi mười tỷ tiền chip chỉ trong một lần.
“Vậy thì cho tôi thêm 1 tỷ!”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Nhân viên phục vụ vội vàng quẹt thêm 1 tỷ rồi mang chip tới.
“1 tỷ 450 triệu!”
Dương Thanh thẳng tay lấy hết chip của mình ra cược.
Anh biết club Hoàng Kim không dám chơi tiếp nữa, có lẽ ván này chính là ván cuối cùng.
Mà tổng tiền đặt cược của ván bài này đã lên tới 6 tỷ 700 triệu.
Ba người chơi còn lại cảm thấy ngạt thở. Dương Thanh vốn không hề xem bài, nếu