“Chú Lạc, hình như bà nội cháu đang gọi chú đấy”.
Bàng Tiểu Duyệt đột nhiên nói.
“Giáo sư Đỗ gọi chú hả?”
Lạc Bân vô thức hỏi thành lời rồi nhanh chóng hiểu ý Bàng Tiểu Duyệt đang đuổi khéo mình.
“Chủ tịch, tôi tới chỗ giáo sư Đỗ xem sao”.
Dứt lời, Lạc Bân vội vàng chạy về phía giáo sư Đỗ.
Dương Thanh buồn cười hỏi: “Nhóc con có yêu cầu gì mà phải đuổi khéo sếp Lạc đi?”
Bàng Tiểu Duyệt trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi mới kiêu ngạo nói: “Tôi cho anh cơ hội làm bạn trai tôi, đây chính là yêu cầu của tôi”.
“Hả?”
Dù Dương Thanh rất giỏi giữ bình tĩnh cũng bị câu nói này của Bàng Tiểu Duyệt làm sững sờ.
Cô gái này thích anh sao?
Không thể nào?
Bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai mà?”
“Tiểu Duyệt, con gái tôi được bốn tuổi rồi. Tôi với cô không có khả năng đâu”.
Dương Thanh vội vàng nói: “Cô xem có thể đổi điều kiện khác không?”
Bàng Tiểu Duyệt tức giận đỏ bừng mặt. Bộ dạng tức giận của cô ta trông rất đáng yêu.
“Tối nay tôi có một buổi tụ họp với các chị em, bọn họ đều có bạn trai, mỗi tôi còn độc thân. Nên tôi mới muốn anh giả vờ làm bạn trai tôi”.
Bàng Tiểu Duyệt tức giận nói: “Anh xấu như vậy còn thực sự tưởng tôi muốn làm bạn gái anh á? Đồ nằm mơ giữa ban ngày!”
Dương Thanh vô cùng ngạc nhiên, cô gái này đúng là không chịu thua thiệt.
Anh chỉ mới hiểu lầm ý của cô ta đã bị mắng là xấu.
Dương Thanh cao 1m8, ngũ quan sắc sảo gương mặt tuấn tú, đi tới đâu cũng thu hút ánh nhìn của phụ nữ.
Vậy mà Bàng Tiểu Duyệt lại nói anh xấu.
“Tuy anh xấu xí nhưng chỉn chu một chút cũng có thể dẫn ra ngoài. Tôi đành phải miễn cưỡng tiếp nhận vậy! Ai bảo anh thua tôi?”
Thấy vẻ mặt Dương Thanh tối sầm, Bàng Tiểu Duyệt rất hả hê.
“Được rồi, tôi đồng ý, cô Duyệt đừng gắt nữa”, Dương Thanh vội vàng nói.
Bấy giờ anh mới biết tại sao trước mặt cô ta, Lạc Bân luôn đứng ngồi không yên. Thì ra cô ta chính là một tiểu ma nữ.
“Vậy thì bây giờ hãy đi theo tôi!”
Bàng Tiểu Duyệt đắc ý nói.
“Đi? Đi đâu?”, Dương Thanh nghi hoặc hỏi.
“Uổng cho cái chức chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh của anh, sao ăn mặc quê mùa như vậy? Anh xấu xí nhưng cũng phải tút tát nhan sắc cho mình chứ”.
Cái miệng của Bàng Tiểu Duyệt như súng liên thanh, không mắng Dương Thanh không chịu được.
“Được rồi, cô Duyệt đừng nói nữa. Tôi theo cô liền đây!”, Dương Thanh vội nói.
Anh sợ mình không nói nhanh, cô ta lại mắng mình thêm mấy câu nữa.
Thấy Dương Thanh thỏa hiệp, Bàng Tiểu Duyệt càng đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng như một con gà trống. Dương Thanh lại như tên đàn em cun cút theo sau cô ta.
“Tôi cần đổi xe không?”
Sau khi đi tới chiếc Phaeton của Dương Thanh, không đợi Bàng Tiểu Duyệt chê bai anh đã chủ động hỏi.
“Phaeton trị giá hơn hai triệu, đông cơ W12, công suất tối đa là 450 mã lực, mô-men xoắn cao nhất là 560 Nm, hộp số sàn 5 cấp, thời gian tăng tốc 100km là 6,1 giây, vận tốc cực đại 250km/h. Cũng chỉ anh mới thích loại xe sang khiêm tốn vậy thôi nhỉ?”
Bàng Tiểu Duyệt đi tới cạnh xe Dương Thanh, cười nói: “Có lẽ chiếc xe này đã được cải tiến, kính chống đạn, gầm xe được nâng lên. Nếu tôi đoán không sai, chắc là động cơ cũng đã được đổi rồi phải không? Tôi đoán phí cải tiến chiếc xe này phải tốn mấy chục triệu”.
Lần này, Dương Thanh thực sự bội phục cô ta. Không hổ là người từng đạt quán quân Bộ óc thiên tài, còn hiểu biết về xe, đúng là đáng sợ.
Dương Thanh đột