Dương Thanh nghi hoặc hỏi.
Người đến là Tống Hoa Nhã.
“Anh Thanh, ngày mai chúng em phải ra nước ngoài rồi. Tối nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh một bữa”.
Tống Hoa Nhã nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trêи ghế.
Hai mắt cô ta hơi đỏ lên, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Được thôi!”
Dương Thanh sảng kɧօáϊ đáp.
Tống Hoa Nhã không ngờ Dương Thanh lại đồng ý nhanh như vậy, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ.
“Cảm ơn anh Thanh!”
Tống Hoa Nhã kϊƈɦ động nói.
Dứt lời, cô ta vui vẻ chạy ra ngoài.
Dương Thanh cười khổ: “Tôi chỉ đồng ý đi ăn với cô một bữa thôi mà! Sao lại vui vẻ như vậy?”
Anh không hề hay biết, Tống Hoa Nhã chỉ có vài lần duyên phận với anh đã đem lòng thích anh.
Lúc tan làm, Dương Thanh vừa ra khỏi công ty đã thấy một người quen thuộc đứng cách đó không xa vẫy tay với mình: “Anh Thanh, ở đây!”
Rõ ràng Tống Hoa Nhã đã cố ý trang điểm, thay quần áo công sở thành một chiếc quần bó màu đen và áo khoác nỉ, chân đi bốt dài.
Mái tóc dài luôn búi lên cũng được cố ý thả xuống, tung bay trong gió.
Tống Hoa Nhã vốn đã xinh đẹp, trang điểm như vậy lại càng hấp dẫn hơn.
Dương Thanh suýt nữa không nhận ra.
“Hôm nay cô rất xinh đẹp!”
Dương Thanh đi tới trước mặt Tống Hoa Nhã, hào phóng khen ngợi.
Trêи mặt Tống Hoa Nhã đỏ bừng, không biết vì lạnh hay là vì thẹn thùng.
Cô ta trợn mắt nhìn Dương Thanh, tức giận nói: “Ý của anh Thanh là hôm nay em rất xinh đẹp, còn bình thường thì không hả?”
“Không phải đâu. Cô vẫn luôn rất xinh đẹp, hôm