Dứt lời, cô ta rất tự nhiên ôm tay Dương Thanh giới thiệu: “Anh ta là một người bạn của em, Mạc Đông Húc”.
“Chào anh, tôi là Mạc Đông Húc!”, anh ta khẽ mỉm cười, duỗi tay phải ra.
Dương Thanh đang định bắt tay thì bị Tống Hoa Nhã ngăn lại, lạnh lùng nói: “Không phải anh từng nói không bao giờ bắt tay với đàn ông sao?”
Dương Thanh chớp mắt nghĩ, mình từng nói vậy thật sao?
Nhưng anh cũng hiểu ý của Tống Hoa Nhã, cô ta không muốn anh bắt tay với Mạc Đông Húc.
“Xin lỗi, vợ tôi có bệnh thích sạch sẽ”, Dương Thanh cười nói.
Mạc Đông Húc sửng sốt hồi lâu mới phát hiện Dương Thanh đang chê tay mình bẩn.
Nhưng anh ta được giáo ɖu͙ƈ rất tốt, không hề tỏ ra tức giận, vẫn duy trì thái độ lịch sự, cười đáp: “Bạn tôi đang đợi, gặp lại sau!”
Nói xong, anh ta lập tức dẫn Tôn Mỹ Quyên rời đi.
“Anh đẹp trai cho tôi một chai rượu mạnh nhất ở chỗ các anh”.
Mạc Đông Húc vừa đi, Tống Hoa Nhã liền nói với người phục vụ ở gần đó.
Rõ ràng tâm trạng hiện giờ của cô ta rất không tốt vì chàng trai vừa nãy.
Tuy Dương Thanh không biết quan hệ của hai người là gì nhưng vừa rồi dường như Tống Hoa Nhã vẫn luôn nghĩ Mạc Đông Húc đã chết.
Lúc Tống Hoa Nhã nghe thấy anh ta nói đã kết hôn thì tâm trạng suy sụp hẳn.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một chai Brandy.
Tống Hoa Nhã tự rót cho mình một ly đầy rồi uống cạn.
“Khụ khụ khụ…”
Rõ ràng cô ta không thường xuyên uống rượu, mới uống một ly đã ho khan, nước mắt ứa ra.
“Uống chậm thôi!”, Dương Thanh vội vàng nói, đứng dậy vỗ lưng giúp cô ta.
Một lúc sau, Tống Hoa Nhã mới bình thường lại, trêи mặt lại giàn giụa