"Ha ha…”
Cả căn phòng ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ.
Còn Dương Thanh và Tống Hoa Nhã đều bị ngó lơ.
Tống Hoa Nhã rất khó chịu, nhất là khi thấy Mạc Đông Húc và Tôn Mỹ Quyên ân ái hạnh phúc.
Dương Thanh thầm thở dài. Xem ra muốn cô ta nhìn thấy bộ mặt thật sự của kẻ mặt người dạ sói như Mạc Đông Húc cần phải dùng cách đặc biệt.
“Thực ra người tôi nên cảm ơn nhất phải là Tống Hoa Nhã!”
Tôn Mỹ Quyên đột nhiên nói.
Mọi người đều ngây người không hiểu.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tống Hoa Nhã và Tôn Mỹ Quyên gặp nhau.
Đến cả Tống Hoa Nhã cũng nghi hoặc nhìn Tôn Mỹ Quyên.
“Hoa Nhã, tôi mời cô một ly nhé!”
Tôn Mỹ Quyên chủ động rót đầy một ly cho Tống Hoa Nhã rồi lại rót đầy ly của mình, tươi cười nâng ly.
Tống Hoa Nhã chỉ căm hận Mạc Đông Húc, không hề ghét bỏ Tôn Mỹ Quyên. Huống chi đối phương chủ động mời rượu, cô ta đâu thể từ chối, bèn cầm ly đứng lên.
“Tôi và cô Tôn mới gặp nhau lần đầu, đâu đến mức phải cảm ơn?”, Tống Hoa Nhã hỏi.
Tôn Mỹ Quyên cười đáp: “Đương nhiên tôi phải cảm ơn cô rồi. Nếu lúc trước cô và Đông Húc không chia tay, sao tôi có thể tìm được một người chồng xuất sắc như vậy?”
Bấy giờ mọi người mới hiểu ra, Tôn Mỹ Quyên không có ý cảm ơn gì cả, chỉ muốn mỉa mai Tống Hoa Nhã.
Quả nhiên, vẻ mặt Tống Hoa Nhã lập tức cứng đờ, tay cầm ly rượu run rẩy, rượu sóng sánh suýt đổ ra.
“Cô phải cầm chắc vào. Mỗi một giọt rượu