Nhìn dáng vẻ cung kính của người nhà họ Quan, Dương Thanh rất vui mừng.
Anh cứ tưởng sau khi trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ, nhà họ Quan đã quên mất người ban cho họ những thứ này.
Ban đầu, khi nhà họ Quan coi thường Dương Thanh, anh đã định hoàn toàn vứt bỏ họ, nhưng nếu họ đã nhận ra sai lầm của mình thì vẫn có thể tha thứ.
“Tôi và ông chủ Hàn nghĩ, mọi người có thể đàm phán trước, nếu nhà họ Tiết không đồng ý, vẫn ép các gia tộc quyền thế ở khắp ba tỉnh phục tùng thì đánh thôi!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Anh thực sự không muốn xung đột với người của Vương tộc, cả Vương tộc lẫn Hoàng tộc đều là những gia tộc hết sức quan trọng với nước Chiêu Châu.
Thậm chí những gia tộc quyền thế này còn đại diện cho sự giàu mạnh của Chiêu Châu nữa.
Nếu tiêu diệt nhà họ Tiết thật thì sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho Chiêu Châu.
Thế nên, chỉ cần nhà họ Tiết không quá đáng, Dương Thanh có thể bỏ qua cho họ.
“Vâng, nếu cậu Thanh đã nói thế thì chúng tôi sẽ nghe theo cậu. Trong trường hợp nhà họ Tiết không đồng ý đàm phán, đành phải đánh thôi!”
Quan Chính Sơn đáp một cách dứt khoát.
“Ha ha, tốt lắm!”
Hàn Khiếu Thiên cười lớn, rõ ràng rất vui mừng.
Tô Thành Vũ có vẻ đắn đo, nhà họ Tô phát triển được tới mức này, đúng là có liên quan tới Dương Thanh, nhưng còn nhờ vào gia tộc Vũ Văn nữa.
Theo ông ta thấy, gia tộc Vũ Văn đã đứng ở đỉnh cao của Chiêu Châu, nhưng bây giờ lại có thêm nhà họ Tiết mạnh gấp mấy lần gia tộc đó.
Mấy gia tộc như họ có thể đối phó được thật ư?
Nhưng gia tộc Vũ Văn đã dặn ông ta, cho dù thế nào thì cũng phải tin tưởng Dương Thanh vô điều kiện.
Một bên là đối đầu với nhà họ Tiết, một bên là Dương Thanh, Tô Thành Vũ rất khó quyết định ngay.
“Quan Chính Sơn, ông điên rồi à?”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang lập tức biến sắc, tức giận chất vấn Quan Chính Sơn.
“Cậu ta là cái thá gì chứ? Ông sẵn lòng giao tương lai của nhà họ Quan cho một thằng oắt con miệng còn hôi sữa hả?”
Lương Văn Khang tức giận nói.
Kim Chí Minh cũng giận dữ nói: “Ông làm như thế, chẳng những đẩy nhà họ Quan vào bước đường cùng, mà cũng đẩy liên minh giữa chúng ta xuống vực thẳm luôn!”
“Câm miệng!”
Quan Chính Sơn tức giận quát: “Cậu Thanh là vị khách tôn quý nhất của nhà họ Quan chúng tôi và tất cả các gia tộc quyền thế ở Giang Bình, hai ông là cái thá gì chứ? Cũng dám chất vấn cậu Thanh ư?”
Nếu đã lựa chọn xong, đương nhiên Quan Chính Sơn sẽ không khiến Dương Thanh thất vọng nữa.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang ngơ ngác, hình như không ngờ Quan Chính Sơn sẽ quát họ ngay trước đám đông vì một cậu thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi.
Họ cùng là chủ của gia tộc quyền thế bậc nhất, cho dù Quan Chính Sơn già hơn thì cũng không thể nói chuyện với họ bằng giọng điệu này được!
“Một đám hèn nhát tự cho là đúng, nếu các cậu đã không dám đấu với nhà họ Tiết thì mau cút về gia tộc,