Trước mặt đám đông, Tiết Khải bước tới chỗ Quan Chính Sơn, cười híp mắt: “Ông chủ Quan, ông cân nhắc đến đâu rồi?”
Chỉ hai người thôi mà cũng dám đến nhà họ Quan, điều đó đủ để cho thấy sự tự tin của Tiết Khải.
Cao thủ trung niên mà anh ta dẫn theo lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, tựa như một tòa tháp sắt.
Tuy chỉ có hai người nhưng lại khiến năm chủ gia tộc cảm thấy vô cùng áp lực.
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang rất khó chịu, đi hay ở cũng không xong, cứ đứng mãi ở cửa ra vào, trong mắt tràn ngập vẻ bất an và sợ hãi.
Đại sảnh rộng lớn im phăng phắc, ai cũng nhìn Tiết Khải.
Quan Chính Sơn thầm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới nói: “Cậu Khải, chúng tôi không bao giờ phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Vì đã quyết định tiếp tục tin tưởng Dương Thanh nên Quan Chính Sơn nói thẳng.
Ông ta vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tiết Khải lập tức cứng đờ, như thể không ngờ nhà họ Quan lại dám từ chối.
Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, tố chất tâm lý của Tiết Khải rất cao, anh ta lại mỉm cười.
Nếu ai không biết thì còn tưởng anh ta tốt tính lắm.
“Xem ra hôm nay các ông tụ họp ở đây để thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào nhỉ?”
Tiết Khải cười nói, nhìn thẳng vào mặt của năm chủ gia tộc.
Trước ánh mắt của Tiết Khải, ai cũng run rẩy.
Anh ta còn trẻ mà đã có khí thế mạnh mẽ như thế, đúng là hơn hẳn người thường.
Quan trọng là địa vị của đối phương quá cao, là dòng chính của nhà họ Tiết thuộc bốn Vương tộc lớn, thay mặt nhà họ Tiết tới đây.
Họ không chỉ đàm phán với Tiết Khải, mà đang đàm phán với cả Vương tộc.
“Cậu Khải, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không thương lượng xem nên đối phó với nhà họ Tiết thế nào đâu, cho dù cho chúng tôi mười lá gan, chúng tôi cũng không dám!”
Kim Chí Minh vội nói, nụ cười trêи mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Lương Văn Khang cũng hoàn hồn, vội nói: “Nhà họ Tiết là một trong những nhà quyền thế nhất quốc gia, cho dù chúng tôi là gia tộc lớn ở đây thì cũng chẳng là gì so với nhà họ Tiết hết”.
“Các ông nói không sai, so với nhà họ Tiết, các ông chính là rác rưởi!”
Tiết Khải cười híp mắt: “Tôi có thể tiện tay vứt rác đi, các ông hiểu chứ?”
Kim Chí Minh và Lương Văn Khang chỉ thấy người mềm nhũn, nào dám nói không? Họ gật đầu lia lịa: “Cậu Khải nói đúng lắm!”
Họ vốn định bắt tay với các gia tộc khác sau khi quay về để có tư cách đối mặt với Tiết Khải.
Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, khí thế của Tiết Khải quá mạnh, đừng nói là hai tỉnh Nam Dương và Đông Lan, cho dù có thêm cả Giang Bình thì họ cũng không dám đối mặt với Tiết Khải!
Đối phương thay mặt cho nhà họ Tiết - một trong bốn Vương tộc lớn, đàm phán với anh ta á, chẳng phải là đang tìm chết ư?
Tô Thành Vũ cũng sợ tới mức không nói nên lời, không dám thở mạnh.
Tuy Quan Chính Sơn cũng rất căng thẳng, nhưng Dương Thanh đang ở đây nên ông ta cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Trong năm chủ gia tộc, chỉ mình Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương