“Cứ yên tâm, người nhà họ Tiết không làm gì tôi được đâu!”, Dương Thanh nói.
Hàn Khiếu Thiên tin Dương Thanh có sức mạnh để nói câu này nên không nói gì nữa.
“Cậu Thanh, lâu lắm rồi cậu không về Giang Hải, cậu định chuyển đến Yến Đô à?”
Quan Chính Sơn chợt hỏi.
Dương Thanh gật đầu: “Lần này tôi đến nhà họ Quan để nói chuyện này đây”.
Nghe thấy thế, trong mắt đám người xuất hiện vẻ mong chờ.
Dương Thanh nói tiếp: “Bây giờ, nhà họ Trần đã chuyển sản nghiệp của gia tộc tới Yến Đô, mấy ngày trước, nhà họ Trần đã thay thế nhà họ Thái chỉ đứng sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô rồi”.
“Tôi định thành lập một liên minh để đối phó với những biến cố có thể xảy ra trong tương lai”.
“Vừa hay hôm nay mọi người đều ở đây, nên tôi hỏi luôn, mọi người có định rời khỏi Giang Bình không?”
Nghe Dương Thanh nói thế, ai cũng có vẻ kinh ngạc.
Hàn Diệp bỗng xin lỗi rồi nghiêm túc nói: “Nhưng bố cứ yên tâm, tuy trước kia con không nên hồn, nhưng sau này, con sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để nhanh chóng xứng đáng với vị trí chủ gia tộc họ Hàn”.
“Tốt lắm, có câu nói này của con, cho dù bố chết thì cũng yên tâm nhắm mắt!”, Mắt Hàn Khiếu Thiên rơm rớm lệ.
Ông cụ cũng muốn theo Dương Thanh đến Yến Đô lắm chứ, nhưng năng lực của