Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ra khỏi phòng trời đã tối mịt.
“Mặt dày!”
Tần Y đang bế Tiêu Tiêu ngồi xem tivi ở phòng khách trừng mắt nhìn Dương Thanh.
Lúc ở Giang Hải, phòng của Tần Y ngay sát vách phòng của Dương Thanh và Tần Thanh Tâm, ở Yến Đô cũng vậy.
Vừa nãy Tần Y đang dọn phòng, phòng bên cạnh đột nhiên truyền tới vài tiếng động, cô ta còn mặt mũi nào ở lại, vội vàng chạy ra phòng khách với Tiêu Tiêu.
Tần Thanh Tâm đỏ bừng mặt, cũng hung dữ lườm anh.
Dương Thanh cũng hơi xấu hổ, không ngờ hiệu quả cách âm lại kém như vậy.
“Anh sẽ gọi người tới làm phòng cách âm”, Dương Thanh nói.
“Hừ!”
Tần Y ghét bỏ nói: “Không biết xấu hổ!”
“Chị nuông chiều anh ấy quá rồi. Ban ngày ban mặt mà còn…”
Tần Y lại nhìn sang Tần Thanh Tâm, giận dữ hỏi: “Chị không biết em là phận FA à?”
“Chị đi nấu cơm!”
Tần Thanh Tâm không ngồi nổi nữa, cuống quít chạy vào phòng bếp.
“Vợ ơi, không cần nấu cơm cho anh. Anh có việc phải ra ngoài một chuyến”.
Dương Thanh nói xong liền quay lưng rời đi.
Nửa tiếng sau, anh tới tiệm ăn họ Trần.
“Dương Thanh phải không?”
Dương Thanh vừa đi tới cổng đã nghe thấy có người gọi.
“Cậu là…”
Dương Thanh nhìn đối phương, cảm thấy hơi quen mắt nhưng không nhớ ra tên.
“Tôi là bạn cấp ba của cậu, Từ Vỹ Tài đây!”, đối phương lên tiếng.
“Thì ra là bạn cấp ba! Nhiều năm không gặp mà cậu vẫn nhận ra được tôi, đỉnh thật!”
Dương Thanh cười nói.
Anh đã quên bạn cấp ba của mình từ lâu rồi, chỉ nhớ mang máng có người tên là Từ Vỹ Tài. Đối phương thực sự rất quen mắt, cái tên cũng quen nên anh mới xác định thực sự là bạn học của mình.
Bên cạnh Từ Vỹ Tài có một cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp đang rúc vào người hắn.
“Ông xã, đồ nhà quê này là ai vậy? Sao anh cứ tùy tiện nhận bạn bè thế? Không sợ nhận lầm à?”
Cô ta đánh giá Dương Thanh vài lần, gắn cho anh cái danh nhà quê.
Dương Thanh thất vọng thấy Từ Vỹ Tài không ngăn cản bạn gái còn châm biếm nói: “Vợ anh đoán đúng rồi. Hồi cấp ba cậu ta chính là đồ nhà quê, không ngờ mười mấy năm sau vẫn quê mùa như vậy”.
“Thảo nào anh nhận ra được anh ta, thì ra là quá quê mùa!”, cô gái kia che miệng cười nói.
Trông bộ dạng Từ Vỹ Tài có vẻ làm ăn khá tốt, mặc toàn đồ đắt tiền, ánh mắt nhìn Dương Thanh rất ngạo mạn.
“Dương Thanh, cậu đừng giận nhé! Quan hệ tốt mới trêu nhau như vậy, không đến mức tức giận đâu nhỉ?”, Từ Vỹ Tài cợt nhả nói.
Tuy hắn đang cười nhưng ánh mắt không hề có ý tốt.
Loại bạn cũ mắt chó coi thường người khác này không đáng để Dương Thanh nổi giận, chỉ hơi thất vọng mà thôi.
“Không còn việc gì khác thì tránh ra đi!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
“Cậu đừng nói là cậu tới đây để ăn cơm đấy nhé?”
Từ Vỹ Tài khoa trương nói: “Cậu có biết tiệm ăn họ Trần là tiệm ăn yêu thích của người nổi tiếng trêи mạng. Món rẻ nhất cũng phải trêи một nghìn”.
“Không tới đây để ăn cơm thì làm gì? Đi vệ sinh à?”, Dương Thanh khó hiểu hỏi ngược lại.
Từ Vỹ Tài sửng sốt, bật cười hỏi: “Cậu tới đây để ăn cơm thật sao?”
“Ông xã đừng coi thường người ta. Tuy đồ ăn ở đây đều trêи một nghìn nhưng cơm trắng miễn phí đấy!”
Cô gái xinh đẹp kia cười nói: “Anh đừng quên làm sao nơi này hot được, bởi vì cứu tế mấy thằng lang thang, trở thành tiệm cơm năm sao đầu tiên của Chiêu Châu cho phép lũ ăn mày đi vào đó”.
“Ừ nhỉ! Em không nói là anh quên mất đấy!”, Từ Vỹ Tài bừng tỉnh nói.
Dương Thanh