Chàng Rể Chiến Thần

Gọi về trong đêm


trước sau

Dương Thanh dứt khoát cúp máy. Lạc Bân chứng kiến không khỏi khϊế͙p͙ sợ.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, cũng rất giàu, tiện tay lấy một tấm thẻ đen của ngân hàng Thế Giới cũng có được hạn mức chục tỷ.

Nhưng ông ta không ngờ Dương Thanh nói chuyện với chủ nhà họ Tôn không thèm nể mặt, vừa gọi đã đòi đối phương trả hai mươi tỷ tiền bồi thường.

Dường như Dương Thanh định đi tìm Tôn Húc nếu ông ta không gửi hai mươi tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh trong vòng mười phút trước khi mặt trời lặn.

Nghĩ vậy, Lạc Bân cảm thấy lòng mình căng thẳng.

“Chủ tịch, nếu ông chủ Tôn vẫn không chịu chuyển khoản hai mươi tỷ, cậu thực sự sẽ đi tìm ông ta sao?”

Lạc Bân không nhịn được dè dặt hỏi.

Dương Thanh gật đầu đáp: “Ông cứ quản lý Nhạn Thanh cho tốt, không cần lo chuyện này”.

Lạc Bân giật nảy mình, chợt phát hiện hôm nay mình hơi lắm lời.

“Đến lúc mặt trời xuống núi mà Tôn Húc vẫn chưa gửi tiền thì báo lại cho tôi”, Dương Thanh nói xong đứng dậy rời đi.

Đến khi bóng lưng của anh khuất hẳn, Lạc Bân mới dám mở miệng thở dốc, lau mồ hôi lạnh trêи trán, run rẩy nói: “Chẳng lẽ mấy gia tộc kia gửi mười tỷ cũng là bị chủ tịch ép gửi sao?”

Càng nghĩ Lạc Bân càng thấy sợ hãi.

Tại nhà họ Tôn.

Tôn Húc nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Cậu chủ Tào, tôi cần cậu giúp đỡ!”

Cùng lúc đó ở trang viên

nhà họ Long.

Phía Đông trang viên có hai người đứng cạnh một chiếc hồ nhân tạo.

Long Đằng đang cầm dụng cụ đựng thức ăn cho cá, ném từng nắm vào hồ.

“Ào ào!”

Trong hồ nước, một đàn cá chép tranh cướp đồ ăn.

Sau lưng lão ta có một lão già tóc trắng.

Lão ta mặc áo vải màu đen, đứng sau Long Đằng tựa như cái bóng.

“Chủ gia tộc, Dương Thanh đã gọi cho Tôn Húc đòi tiền. Tôn Húc giận dữ nhờ Tào Trí giúp đỡ. Tôi đoán Dương Thanh đang trêи đường tới nhà họ Tôn rồi”.

Lão già tóc trắng đợi Long Đằng cho cá ăn xong mới lên tiếng.

Long Đằng đặt dụng cụ lên bàn đá, cầm khăn lông ướt lão già kia đưa cho để lau tay, ngồi xuống ghế đá.

“Không có gì bất ngờ!”

Long Đằng đưa mắt nhìn về phương xa, chậm rãi nói.

“Nếu phần thắng của Dương Thanh lớn như vậy, chúng ta ra mặt sẽ càng có khả năng thắng hơn. Chúng ta có cần ra mặt không?”, Long Chiến lại hỏi.

Long Đằng lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, cứ im lặng theo dõi đã!”

Dứt lời, lão ta híp mắt nói: “Gọi mười hai tướng của Long Môn về nước trong đêm nay!”

“Vâng!”

Long Chiến vội vàng đáp.

- ---------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện