Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tào Trí, lấy một đồng xu trong túi ném xuống chân hắn ta.
“Keng”, đồng tiền rơi xuống đất, lăn một vòng về dưới chân Tào Trí.
Nụ cười trêи mặt hắn ta lập tức biến mất, trong mắt tràn ngập sát khí.
Tôn Húc vô cùng hoảng sợ. Mặc dù cả Dương Thanh và Tào Trí đều không nói gì, cũng không đánh nhau nhưng bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Khiến ông ta không dám thở mạnh, chân không ngừng run rẩy.
“Không biết một đồng đủ chưa? Không đủ thì tôi có thể cho anh thêm một đồng”.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn chằm chằm Tào Trí.
“Ha ha!”
Tào Trí cười lớn, bỗng nâng ly với anh: “Mày có tư cách uống rượu của tao. Tao mời!”
“Tí tách!”
Dứt lời, hắn ta chậm rãi đổ rượu xuống đất như đang mời rượu người chết.
Ý tứ chính là Dương Thanh đã chết.
Hai tên vệ sĩ sau lưng Tào Trí cũng trở nên căng thẳng, vô thức nhích lại gần hơn, sợ Dương Thanh ra tay bất ngờ.
Dương Thanh không hề tức giận, vẫn tươi cười đổi tư thế ngồi thoải mái hơn.
“Anh Tào đang cúng bái tổ tiên sao? Nhưng mà tôi họ Dương, hình như không phải tổ tiên của anh đâu”.
Dương Thanh híp mắt nói.
Tào Trí có bình tĩnh đến đâu cũng bị lời này chọc giận.
Chỉ là vẻ mặt của hắn ta cũng chỉ dữ tợn hơn một chút, không hề hạ bất cứ mệnh lệnh gì.
“Tao không thể không thừa nhận, tao đã coi thường mày. Mày cũng được coi là người tài trong thế hệ trẻ”.
Tào Trí bỗng lên tiếng.
Lời nói khen ngợi Dương Thanh nhưng thái độ vẫn cao ngạo như cũ: “Mày đã dám đến đây, tao cũng không vòng vo nữa. Từ nay nhà họ Tôn do tao bảo vệ”.
Hắn ta còn giơ hợp đồng lên nói: “Không chỉ vậy, toàn bộ mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về tao”.
“Nghĩa là nhà họ Tôn chỉ đang quản lý sản nghiệp cho tao thôi”.
Dương Thanh vẫn mỉm cười nhìn Tôn Húc trốn sau lưng Tào Trí.
Ông ta hốt hoảng, cố nén nỗi sợ hãi run rẩy nói: “Cậu chủ Tào nói đúng đấy. Hiện giờ mọi thứ của nhà họ Tôn đều là của cậu ấy”.
“Nhà họ Tôn chỉ là người làm thuê cho cậu chủ Tào thôi”.
“Từ nay trở đi, tôi chính là người của cậu chủ Tào. Tôi khuyên cậu biết thân biết phận cút đi”.
“Nếu