Thái độ của Dương Thanh cực kỳ bá đạo.
Tào Trí và Tào Khanh đều sợ ngây người, thậm chí còn hoài nghi mình vừa nghe lầm.
“Ý của cậu là cậu coi mười tỷ là tiền chúng tôi bồi thường cho cậu à?”
Tào Trí khó tin nói: “Cậu không hề muốn chúng tôi nâng đỡ làm Vương của Yến Đô sao?”
“Chẳng lẽ mười tỷ này không đáng để đổi lại mạng chó của em trai anh à?”
Dương Thanh châm chọc nhìn Tào Khánh, lấy thẻ ngân hàng Tào Trí vừa đưa cho mình ném ra.
“Phập!”
Tào Trí khϊế͙p͙ sợ thấy thẻ bay sượt qua cổ mình cắm vào trụ đá cẩm thạch sau lưng.
Hắn ta kinh hãi thấy một nửa chiếc thẻ cắm sâu trong cột đá mà cái cột không vỡ vụn.
Không chỉ vậy, chỗ bị sượt qua trêи cổ hắn ứa ra máu tươi.
Hai gã vệ sĩ của Tào Trí vội vàng xông lên chắn trước người hắn ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Tào Khánh sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn nửa tấm thẻ lộ ra ngoài cột đá, ánh mắt hoảng sợ.
Tiện tay ném một cái thẻ ngân hàng đã có thể làm được như vậy. Nếu vừa rồi Dương Thanh muốn giết Tào Trí, hắn ta đã chết thảm rồi.
“Sao, sao lại như vậy?”
Tào Khánh ngây ngốc hỏi.
Tào Trí cũng dần lấy lại tinh thần, trong mắt cũng tràn ngập sợ hãi. Hắn ta thực sự bị Dương Thanh dọa sợ.
“Các người tránh ra đi. Nếu cậu Thanh muốn giết tôi thì đã giết từ vừa nãy rồi”.
Tào Trí nói với hai gã vệ sĩ trước mặt mình.
Nghe vậy, hai gã vệ sĩ kia mới tránh ra. Bởi vì họ biết Tào Trí nói đúng, nếu Dương Thanh muốn giết hắn ta đã mất mạng rồi.
“Cậu Thanh, tôi xin lỗi vì những lời mắng chửi trước đó, mong cậu rộng lượng không chấp nhặt!”
Tào Trí hơi cúi đầu, thành khẩn xin lỗi.
Nếu trước đó hắn ta xin lỗi vì có mục đích riêng thì hiện giờ là vị sợ hãi.
“Ồ? Anh Tào biết sai rồi à?”
Dương Thanh cười nói: “Vừa rồi anh Tào đâu có như vậy, rõ ràng dung túng em trai sỉ nhục tôi đủ kiểu”.
“Còn nói tôi chỉ là con rối của nhà họ Tào. Trong mắt các người tôi chỉ là một con chó, các người bảo cắn ai tôi phải cắn kẻ đó”.
“Còn uy hϊế͙p͙ tôi nếu dám lộ răng nanh sẽ rút răng chó của tôi ra”.
Nếu là trước kia, Tào Khánh đã chửi mắng Dương Thanh từ lâu rồi. Nhưng giờ đây hắn đã sợ vỡ mật, trốn sau lưng hai gã vệ sĩ không dám thở ra tiếng.
Dương Thanh không thèm nhìn Tào Khánh, chỉ cười híp mắt hỏi Tào Trí.
Tào Trí cắn răng nói: “Cậu Thanh yên tâm, em tôi làm sai sẽ phải trả giá!”
“Trong từ điển của tôi chưa từng có hai từ tha thứ. Em trai anh vừa sỉ nhục tôi đã đủ để phán tội chết rồi!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi định thu lại mười tỷ tiền bồi thường coi như các người mua lại mạng chó của em trai anh”.
“Nhưng hình như các người hiểu lầm gì đó. Bây giờ tôi trả lại tiền, nhưng tôi phải lấy mạng của em trai anh!”
Tào Khánh sợ phát khóc, toàn thân nhũn ra, chân run lẩy bẩy.
“Dương Thanh, mày không thể giết tao. Tao là người của Vương tộc họ Tào. Nhà họ Tào sẽ không tha cho mày đâu”.
Tào Khánh lắp bắp nói.
“Đến lúc này rồi mày còn muốn uy hϊế͙p͙ tao à?”
Dương Thanh lắc đầu cười: “Đến cả nhà họ Tào đề nghị nâng đỡ tao làm Vương của Yến Đô tao cũng từ chối. Mày nghĩ tao sẽ sợ một thằng vô dụng như mày uy hϊế͙p͙ sao?”
“Mày mới là đồ vô dụng! Mày…”
Tào Khánh thẹn quá hóa giận.
“Bốp!”
Hắn chưa nói ra lời mắng chửi đã bị Tào Trí tát, cả giận quát: “Câm miệng cho tao!”
“Nó sắp trèo lên đầu chúng ta rồi, anh còn muốn tha thứ sao?”
Tào Khánh giận dữ nói: “Nó mạnh thì đã sao, chẳng lẽ nhà họ Tào chúng ta không có cao thủ?”
“Chúng ta là đời sau của Vương tộc, sao lại phải chịu nỗi nhục nhã này?”
Tào Trí muốn xông lên đập chết Tào Khánh. Thằng em này quá ngu xuẩn, đúng là đồng đội heo.
Chỉ bằng việc Dương Thanh tiện tay