Chàng Rể Chiến Thần

Tôi khai hết


trước sau

Dương Thanh không khỏi cau mày, bỗng lên tiếng nói: “Các người đã muốn dùng pháp luật bảo vệ quyền lợi, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp!”

“Nhưng tôi thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Tôi nghi sức khỏe của hai công nhân gặp nạn có vấn đề, đề nghị kiểm tra giấy khám sức khỏe gần nhất của họ”.

“Nếu cần thiết còn có thể khám nghiệm tử thi!”

Ai ngờ vừa nghe anh nói vậy, người thân của công nhân gặp nạn đã hốt hoảng nói: “Không được, chúng tôi từ chối khám nghiệm tử thi!”

“Rõ ràng là công trường của các người không đạt chuẩn yêu cầu an toàn nên mới xảy ra tai nạn. Bọn họ đã chết rồi, sao còn muốn giày vò thi thể của họ?”

“Các người quá ác độc. Nếu người chết là người nhà các người, các người sẽ làm gì?”

“Chúng tôi phản đối khám nghiệm thi thể và kiểm tra giấy khám sức khỏe gì đó”.

“Các người đúng là công ty hút máu người. Cứ đợi đi, chúng tôi sẽ bóc phốt các người với báo chí!”

Người thân của công nhân ngã chết kϊƈɦ động kêu trời trách đất.

Cảm xúc kϊƈɦ động là thật, nhưng kêu trời trách đất lại rất giả dối.

Cung Chính cũng cau mày. Nghe Lạc Bân nói tới mấy điểm đáng nghi, ông ta cũng thấy có vấn đề, nhưng thói quen nghề nghiệp khiến ông ta không thể khẳng định khi chưa có chứng cứ rõ ràng.

Thế nhưng bây giờ vừa nhắc tới kiểm tra giấy khám sức khỏe và khám nghiệm tử thi, bọn họ lại nổi đóa.

Nếu là bình thường gặp phải chuyện như vậy, người nhà nạn nhân không thể tiếp nhận được hiện thực, chỉ muốn đập tan doanh nghiệp đó.

Nhưng sau đó họ sẽ nhanh chóng khôi phục lý trí, biết hòa giải riêng mới thích hợp nhất. Bình thường mọi người đều sẽ đồng ý.

Tai nạn này, cả thái độ của người nhà nạn nhân đều rất bất thường.

Cung Chính bỗng có ảo giác, những người thân này không hề để ý tới cái chết của người nhà, không thèm nhận tiền bồi thường, chỉ rắp tâm bôi nhọ tập đoàn Nhạn Thanh.

Điều này rất không bình thường.

Dương Thanh không thèm để ý tới bọn họ, nói với Cung Chính: “Tôi đề nghị kiểm tra cả tài khoản ngân hàng của người nhà nạn nhân xem có phải đột nhiên nhận được tiền hay không”.

Quả nhiên là bất thường. Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám người nhà nạn nhân lập tức tỏ ra kinh hãi.

Dù bọn họ đã nhanh chóng che giấu nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của Dương Thanh và Cung Chính.

“Cậu Vương, cậu liên hệ với người trong đội kiểm tra tài khoản ngân hàng của nạn nhân và người nhà bọn họ xem có gì đáng nghi không”.

Cung Chính ra lệnh cho một cảnh sát trẻ bên cạnh: “Cả tình trạng sức khỏe của người chết nữa!”

“Vâng thưa đội trưởng Cung!”

Cậu Vương vội vàng đáp.

“Đội trưởng Cung, nếu có người bị mua

chuộc, giấu diếm sự thật, khai man sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật phải không?”

Dương Thanh đột nhiên hỏi.

“Cố tình khai man vu oan người khác, khiến người khác phải chịu trách nhiệm hình sự là tội nặng, sẽ bị xử từ ba năm tù trở xuống, tạm giam hoặc quản chế. Nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng sẽ phạt tù từ ba đến mười năm”.

Cung Chính nghiêm túc nói: “Nếu vụ án này có tình tiết khai man, giấu diếm sự thật sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh”.

“Có thể nói nếu thực sự có người ác ý đứng đằng sau chuyện này vu cáo các cậu, hoàn toàn có thể xử theo tình tiết gây ra hậu quả nghiêm trọng”.

Dương Thanh lại nói tiếp: “Vậy là nếu khiến tập đoàn Nhạn Thanh bị thiệt hại nặng nề, người cố tình khai man vu cáo chúng tôi sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm sao?”

Cung Chính gật đầu đáp: “Tập đoàn Nhạn Thanh có thể kiện người khai man, yêu cầu bồi thường thiệt hại”.

Dương Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh bị tổn hại, ít nhất sẽ bị tổn thất một trăm tỷ”.

“Một trăm tỷ đấy! Nếu bị cáo không trả nổi thì có thể sẽ liên lụy đến cả chín đời nhỉ?”

Nghe thấy hai người họ nói chuyện, người nhà nạn nhân đều hãi hùng.

Bọn họ quả thực biết sự thật, cũng đang muốn khai man để kiện tập đoàn Nhạn Thanh.

Không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy, còn có nguy cơ phải ngồi tù.

Kinh khủng hơn là phải bồi thường cho tập đoàn Nhạn Thanh một trăm tỷ.

Đừng nói là một trăm tỷ, dù là một triệu bọn họ cũng không đền nổi!

“Các người còn muốn kiện tập đoàn Nhạn Thanh nữa không?”

Dương Thanh hỏi bọn họ.

“Cậu, cậu muốn nói gì?”

Một người chột dạ, lắp bắp nói: “Chúng tôi không hãm hại các người, chúng tôi chỉ nói sự thật”.

“Dẫn bọn họ đi!”

Cung Chính vung tay ra lệnh.

Mấy người cảnh sát lập tức tiến lên.

Đúng lúc này, một công nhân mặc quần áo lao động bỗng lao tới hai người phụ nữ kia.

Trong tay ông ta còn cầm một lưỡi dao sáng loáng đâm thẳng vào tim bọn họ.

- ---------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện