“Đội trưởng Cung, ông vẫn chưa bắt Dương Thanh mà, sao ông có thể đi được chứ?”
Thấy Cung Chính sắp đi, Liễu Mi cuống cả lên, vội kéo ông ta lại.
Cung Chính lập tức nhướng mày: “Sếp Trần đã đưa ra chứng cứ đủ để chứng minh rằng cậu Thanh không trộm rượu”.
“Tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, thế mà vẫn dám báo án giả à?”
“Cô tưởng tôi không dám bắt cô ư?”
Liễu Mi cắn răng: “Tôi không báo án giả, nếu Dương Thanh không trộm rượu, tại sao hóa đơn tối qua lại cao như thế chứ?”
“Cho dù Dương Thanh không trộm rượu, anh ta có quen biết với tổng giám đốc Hào, chắc chắn Dương Thanh đã bảo anh ta tính thêm một triệu cho chúng tôi”.
Bây giờ Liễu Mi chỉ muốn khiến Dương Thanh thân bại danh liệt, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.
“Tối qua các người gọi bao nhiêu rượu ngon mà cũng không nhớ à?”
Trần Anh Hào lạnh lùng nói: “Tôi sợ các người sẽ quỵt nợ sau khi tỉnh rượu, nên vẫn giữ nguyên mọi thứ trong phòng riêng mà các người đặt hôm qua”.
“Nếu cô không tin, video giám sát hành lang 24/24 có thể chứng minh, sau khi các người rời đi, không ai tiến vào phòng riêng kia hết”.
“Nếu cô không tin, tôi đành phải kiện cô vì đã vu khống tiệm ăn họ Trần vậy, cô cứ chờ thư mời từ luật sư nhà họ Trần đi!”
Cung Chính cũng lạnh lùng nói: “Cô Liễu, cô báo án giả, còn gây rối ở nơi công cộng, theo quy định, chúng tôi chỉ có thể mời cô đi với chúng tôi một chuyến”.
Cung Chính khoát tay, hai người đàn ông mặc đồng phục lập tức bước đến, giữ lấy tay Liễu Mi.
Lúc này Liễu Mi mới nhận ra mình đã chọc phải phiền phức lớn đến mức nào.
Để lăng xê cho bản thân, cô ta đã cố ý làm to chuyện, đám đông ở đây đã quay lại hết những gì vừa xảy ra.
Một khi cô ta bị đưa đi, chắc chắn cô ta sẽ lên trang nhất.
Để giảm bớt ảnh hưởng trái chiều, chắc chắn Công ty giải trí Ngôi Sao sẽ đuổi cô ta khỏi đoàn làm phim.
Không những thế, sự nghiệp của cô ta cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt vì việc này.
“Sếp Trần, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi”.
Liễu Mi vội nhìn về phía Trần Anh Hào, nước mắt nước mũi đầm đìa, lớp trang điểm đậm trêи mặt cũng nhòe đi.
“Ôi mẹ ơi! Cô ả xấu xí kia đúng là Liễu Mi à?”
“Tôi vốn cảm thấy cô ta cũng khá xinh, không ngờ lại trang điểm đậm như thế, bây giờ lớp trang điểm trôi hết nên mới để lộ bộ mặt thật à?”
“Đúng thế, hồi nãy tôi còn nghĩ nếu