Giọng nói của Dương Thanh tràn đầy áy náy. Anh rất hiểu tính cách của Hạ Hà, nếu không phải thực sự cần giúp đỡ, cô ta sẽ không chủ động nhờ vả.
“Không sao, anh có việc bận thì cứ làm đi!”
Tuy Hạ Hà muốn Dương Thanh đi cùng mình nhưng cũng sẽ không vì việc riêng của mình ép anh phải giúp đỡ.
“Thế này nhé, cô cứ tới Nam Tương Viên trước, tôi xong chuyện sẽ chạy tới sau”.
Dương Thanh đột nhiên nói.
“Không sao đâu, anh không cần vì tôi làm chậm trễ chuyện của mình”.
Hạ Hà vội vàng từ chối, sợ làm ảnh hưởng đến việc riêng của Dương Thanh.
“Cứ quyết định như vậy đi. Được rồi, tôi đang lái xe, không tiện nói với cô nữa”.
Dứt lời, Dương Thanh liền cúp máy.
“Bố ơi, cô Hạ Hà gọi đến ạ?”
Vì đang lái xe nên Dương Thanh mở loa ngoài. Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói của Hạ Hà thì rất vui mừng.
Dương Thanh khẽ mỉm cười: “Cô Hạ Hà đấy. Dạo này cô ấy rất bận, đợi khi nào cô ấy rảnh bố sẽ dẫn cô ấy tới thăm con”.
“Vâng ạ, con cũng nhớ cô Hạ Hà lắm”.
Tiêu Tiêu vui vẻ đáp.
Mười lăm phút sau, Dương Thanh đưa Tiêu Tiêu tới tập đoàn Mamba Đỏ.
Anh gọi điện cho Tần Thanh Tâm, rất lâu sau cô mới bắt máy: “Anh đợi em thêm năm phút nữa nhé, em sắp xong rồi”.
“Ừ, em cứ làm đi!”
Dương Thanh cúp máy.
Thời gian dần trôi qua, Dương Thanh chơi với con gái dưới tòa nhà của tập đoàn Mamba Đỏ.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Tần Thanh Tâm vẫn chưa xuống.
Đợi thêm mười phút nữa vẫn không thấy cô đâu.
“Bao giờ mẹ mới tan làm hả bố?”
Tiêu Tiêu chơi mệt rồi, dựa vào lòng Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh nhìn đồng hồ. Anh tới Mamba Đỏ sắp được một tiếng rồi, Tần Thanh Tâm vẫn chưa xuống.
Năm giờ trường mầm non đã tan học, bây giờ đã là sáu giờ hai mươi phút rồi.
Dương Thanh vốn muốn thăm Diệp Mạn trước bảy giờ để tới Nam Tương Viên tìm Hạ Hà. Nhưng xem ra rất khó có thể gặp được Hạ Hà lúc bảy giờ.
“Tâm à, em xong việc chưa?”
Dương Thanh lại gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm.
“Xin lỗi anh!”
Cô cuống quýt xin lỗi: “Em mải làm quên cả thời gian. Giờ em xuống ngay đây”.
Dương Thanh lắc đầu cười khổ. Anh sợ làm phiền Tần Thanh Tâm nên không muốn gọi điện, không ngờ cô lại mải làm quên cả thời gian.
Lần này chỉ mất năm phút, Tần Thanh Tâm đã ra khỏi tòa văn phòng.
“Mẹ ơi!”
Tiêu Tiêu vui sướиɠ hô lên, chạy tới chỗ cô.
“Xin lỗi con gái yêu của mẹ, mẹ bận quá quên mất thời gian”.
Tần Thanh Tâm bế Tiêu Tiêu lên, thơm vào má cô bé.
Tiêu Tiêu chu môi nói: “Con với bố đợi mẹ lâu lắm rồi”.
Dương Thanh đi tới cười nói: “Mẹ bận làm mà con! Con tha thứ cho