*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi biết Dương Thanh muốn tìm Hạ Hà, Vương Kiến Hồng càng thêm khϊế͙p͙ sợ.
Có lẽ người khác không biết rõ Tôn Chí Kiều là người thế nào nhưng bà ta lại rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết Tôn Chí Kiều muốn làm gì Hạ Hà.
Bởi vì Tôn Chí Kiều đã làm quá nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thấy khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh, trước khi có được sự đồng ý của Tôn Chí Kiều, bà ta không dám nói cho anh biết Hạ Hà đang ở đâu.
"Bốp!"
Dương Thanh không nói nhiều lời, chụp cổ Vương Kiến Hồng.
Trong lúc nhất thời một luồng sức mạnh to lớn truyền từ tay Dương Thanh đến, hai mắt Vương Kiến Hồng trợn ngược, cảm giác nghẹt thở khiến bà ta cảm thấy cái chết gần ngay trước mắt.
"Tôi cho bà cơ hội cuối cùng, nếu bà không nói cho tôi biết Hạ Hà đang ở đâu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Dương Thanh không bóp cổ Vương Kiến Hồng nữa, sau khi đe dọa xong liền buông tay ra.
Lần nữa được hít thở không khí trong lành, Vương Kiến Hồng cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Đến từng tuổi này rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà ta có cảm giác cận kề cái chết.
Bà ta hoàn toàn tin tưởng nếu bà ta dám nói dối, Dương Thanh sẽ vặn gãy cổ bà ta.
"Ầm!"
Dương Thanh đấm mạnh xuống, mặt bàn tiếp tân bằng cẩm thạch cứng chắc lập tức vỡ vụn.
Trái tim Vương Kiến Hồng run lên bần bật, cả người bà ta mất kiểm soát run dữ dội.
Bà ta không muốn nói cho Dương Thanh biết Hạ Hà ở đâu bởi vì một khi bà ta nói ra thì Tôn Chí Kiều chắc chắn