*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Rầm!"
Lúc xe của Dương Thanh chạy ngang ngã ba, một chiếc xe tải giống như một con thú dữ đang rít gào, đâm thẳng vào chiếc Phaeton.
"Ầm!"
Tiếng nổ vang lên cực lớn, chiếc Phaeton bị đâm trúng, nhào lộn trêи không trung vài vòng.
Sau đó "ầm" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.
Lúc xe bị va chạm mạnh, các túi khí trêи xe đều bung ra.
Dương Thanh bị đụng mạnh đến nỗi đầu óc choáng váng, trêи cánh tay cũng có một vết cắt dài, máu chảy lênh láng.
"Đồ khốn khϊế͙p͙!"
Dương Thanh khẽ gầm lên, trong mắt tràn đầy tức giận.
Đầu Dương Thanh cũng bị đụng trúng, máu chảy từ trêи đầu xuống tràn vào mắt anh.
Lúc này, hai mắt Dương nhuộm màu máu đỏ tươi, cả thế giới của anh chỉ đỏ rực như máu.
"Ầm!"
Anh đạp văng cửa xe, bước ra ngoài.
Lúc anh vừa bước xuống xe, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, anh bỗng nhấc chân, biến mất tại chỗ.
"Pằng!"
Gần như ngay lúc đó tiếng súng chát chúa vang lên.
Chỗ Dương Thanh vừa đứng hõm xuống như hố bom.
Rõ ràng đây không phải là súng bắn tỉa bình thường.
Nếu lúc nãy Dương Thanh trúng phải phát súng này, dù anh có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị thương.
"Trời ạ! Cậu ta là quỷ sao? Cậu ta có thể sống sót sau tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, đã là kỳ tích rồi. Thế mà cậu ta còn tránh được viên đạn kia nữa đấy?"
Cách đó một nghìn mét, một khuôn mặt người nước ngoài như đang gặp quỷ, trong lòng tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Tay bắn tỉa nhất định phải giết người bằng một phát súng, nếu thất