*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này ánh mắt Dương Thanh rất thờ ơ như đang nhìn một con kiến hôi.
Tiết Nguyên Cát đã tuyệt vọng. Nếu cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu, ông ta sẽ không dám trêu chọc Dương Thanh.
“Thả Nhị vương tử ra!”
Trông thấy hai mắt Tiết Nguyên Bá dần dại tra, vệ sĩ nhà họ Tiết mới nhận ra Dương Thanh thực sự muốn giết ông ta, hốt hoảng gào ầm lên.
“Tạch tạch tạch!”
Mười mấy tay súng đồng loạt rút súng ra chĩa vào Mã Siêu và các Ảnh Vệ.
Thấy không ai dám chĩa súng vào mình, Dương Thanh híp mắt nghĩ, Tiết Nguyên Cát có người chỉ dẫn.
Trong lúc này uy hϊế͙p͙ người khác còn có tác dụng hơn là uy hϊế͙p͙ Dương Thanh.
Bởi vì anh là người coi trọng tình nghĩa, chính vì vậy mới có người anh em tốt như Mã Siêu.
Khi Dương Thanh muốn rời khỏi biên giới phía Bắc, nếu không vì anh từ chối, sợ là hơn một nửa lãnh đạo cấp cao ở đó sẽ đòi đi theo.
Đây chính là sự hấp dẫn về tính cách của Dương Thanh.
Đương nhiên cũng là nhược điểm lớn nhất. Bởi vì coi trọng tình nghĩa nên bất cứ ai ở cạnh anh đều có thể trở thành điểm yếu.
“Tao muốn xem thử kẻ nào dám ra tay?”
Mã Siêu nổi giận ra lệnh, năm mươi cao thủ Ảnh Vệ cũng nhao nhao rút súng chĩa lại về phía vệ sĩ nhà họ Tiết.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.
Ai cũng biết một khi tiếng súng vang lên sẽ chết vô số người.
“Chắc hẳn cậu Thanh nên biết nếu cậu giết Nhị vương tử, dù cậu có thể thoát thân nhưng cậu dám đảm bảo những người khác cũng có thể rời đi không?”
Đúng lúc này, một người trung niên mặc vest chậm rãi cất bước đi ra, vẻ mặt tươi cười.
Nãy giờ người này vẫn luôn đứng cạnh Tiết Nguyên Cát, rõ ràng có thân phận không tầm thường.
Dương Thanh cũng biết điều này. Bàn tay sắp bóp gãy cổ Tiết Nguyên Cát đột nhiên buông ra.
Cả người ông ta rơi thẳng xuống đất. Một lần dạo tới cửa địa ngục khiến ông ta cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của sự sống.
Toàn thân ông ta xụi lơ, hít lấy hít để không khí tươi mới.
Nhưng ông ta vẫn chưa hưởng thụ đủ sự tự do đã bị Dương Thanh đá một cái ngã nhào ra đất, bị anh dẫm lên ngực.
“Cậu…”
Người trung niên thấy thế lập tức lo sợ, nhưng không thể nói được gì.
Ông ta