*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tay bắn tỉa, bắn cho tôi, bắn ngay cho tôi!”
Quan Hân tức giận quát.
Nhưng tiếng súng vẫn không vang lên, ngay cả chấm đỏ cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Bởi vì anh cũng không hiểu sao mười hai tay súng bắn tỉa kia bỗng không có động tĩnh gì nữa.
“Các người xông lên giết chết tên khốn kiếp này cho tôi!” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Quan Hân lại quát lên với mười mấy vệ sĩ.
Nhưng đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ bỗng ập tới.
“Rầm rầm rầm!”
Chỉ một giây sau, mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan đã ngã lăn ra đất.
Còn Dương Thanh thì vẫn đứng im, không hề ra tay.
Thấy cảnh tượng này, Quan Hân trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và không dám tin.
“Con cháu nhà họ Quan ngày càng ngông cuồng đấy nhỉ”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
Một lão già mặc áo vải màu xám bỗng xuất hiện, hờ hững nhìn chằm chằm vào Quan Hân.
“Ông Đỗ!”
Lão già đang chắn trước mặt Quan Hân lập tức hô lên kinh ngạc.
Người vừa giúp Dương Thanh giải quyết hết đám vệ sĩ nhà họ Quan không phải ai xa lạ, chính là ông Đỗ của nhà họ Tiết.
Dương Thanh hơi híp mắt, ông Đỗ này thú vị thật, không ngờ lão ta lại chủ động chạy đến để giải quyết phiền phức giúp anh.
Rõ ràng mười hai tay bắn tỉa vừa rồi cũng đã bị lão ta giải quyết.
Quan Hân cũng không nhận ra ông