*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Dương Thanh nói đã tìm được anh trai, Mễ Tuyết lập tức sững sờ.
“Anh trai? Anh trai nào?”
Mễ Tuyết ngơ ngác hỏi, chưa kịp phản ứng lại, đầu óc trống rỗng.
Đối với cô ta, hai chữ anh trai chỉ là một ký ức xa xăm.
Chỉ mấy ngày gần đây quen biết được Dương Thanh, cô ta mới cảm nhận được tình thương của anh trai.
Vẻ mặt của Mễ Tuyết rất phức tạp.
Dương Thanh lại lên tiếng, nói chắc nịch: “Anh nói anh tìm được anh trai ruột của em rồi”.
“Nói chính xác hơn phải là anh giúp anh trai em tìm thấy cô em gái thất lạc mười hai năm trước”.
“Năm đó lạc mất em, cậu ấy vẫn luôn áy náy. Mười hai năm nay, cậu ấy vẫn luôn đi tìm em”.
Mễ Tuyết bình tĩnh lạ thường, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Thanh: “Thế nên lúc trước anh tìm em mua nhà, còn đề bạt em với chủ tịch Thành Mộng Hoan đều là vì anh ta sao?”
Dương Thanh bỗng thấy lo lắng, vì Mễ Tuyết nói là “anh ta”, chứ không phải “anh trai”.
“Anh mua nhà ở chỗ em hoàn toàn là trùng hợp. Khi đó anh vẫn không biết em chính là em gái thất lạc nhiều năm của cậu ấy”.
Dương Thanh vội vàng phủ nhận: “Sau khi quen biết anh trai em, cậu ấy cũng nhờ anh tìm kiếm em giúp. Cho nên mấy năm nay, anh cũng đang tìm kiếm em”.
“Có lẽ là vào một năm trước, anh và anh em mới rời khỏi chiến trường. Bọn anh từng là anh em từng kề vai chiến đấu trêи chiến trường, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Hai mắt Mễ Tuyết đỏ bừng, cả người khẽ run, giống như đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Dương Thanh không dám nói nữa, sốt ruột nhìn chằm chằm Mễ Tuyết, đợi cô ta bình tĩnh lại.
Chỉ khi Mễ Tuyết tỉnh táo, anh mới có thể nói tiếp.
Căn phòng rộng lớn chìm vào yên tĩnh suốt năm phút, Mễ Tuyết mới nói: “Thế nên, hôm nay anh mời em ăn cơm là muốn bảo em