*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng gọi anh trai của Mễ Tuyết đã giải thích cho nghi hoặc của mọi người.
Vừa rồi còn có người tưởng Mễ Tuyết là bạn gái cũ của Mã Siêu, tới đây để phá rối.
Mễ Tuyết xông thẳng lên sân khấu, nhào vào lòng Mã Siêu bật khóc nức nở: “Mười hai năm rồi, cuối cùng em cũng được gặp lại anh!”
Mãi đến khi Mễ Tuyết nhào vào ngực mình, Mã Siêu mới tin tưởng cô gái trước mắt chính là người em gái thất lạc nhiều năm, người thân duy nhất trêи đời này của mình.
“Ha ha ha ha…”
Mã Siêu sung sướиɠ cười phá lên, kϊƈɦ động nói: “Anh tìm được em rồi, cuối cùng Mã Siêu anh cũng tìm lại được em gái rồi!”
Dù đang cười nhưng lòng đau như cắt.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi, biến cố mười hai năm trước đã khiến Mễ Tuyết bị đả kϊƈɦ lớn thế nào.
Cũng không dám nghĩ tới mấy năm nay cô ta sống ra sao.
Thấy Mã Siêu kϊƈɦ động ôm chầm Mễ Tuyết quay vòng vòng, Ngải Lâm cũng rưng rưng nước mắt.
Khi còn ở biên giới phía Bắc, cô ấy đã nghe Mã Siêu kể mình còn một cô em gái. Suốt những năm qua, cô ấy cũng nhờ người tìm kiếm Mễ Tuyết khắp nơi.
Cô ấy biết rõ cô em gái này vô cùng quan trọng với Mã Siêu.
“Tuyết, em mau tới chào chị dâu đi”.
Sau khi bình tĩnh lại, Mã Siêu thả Mễ Tuyết xuống, kéo tới trước mặt Ngải Lâm.
Ngải Lâm vẫn đang rơi nước mắt, nhìn Mễ Tuyết chủ động nói: “Chào em, chị là Ngải Lâm, chị dâu của em”.
“Chào chị ạ!”
Mễ Tuyết ngoan ngoãn nói: “Chị dâu thật xinh đẹp!”
Đây là lời khen từ tận đáy lòng của Mễ Tuyết. Trước khi tới đây, cô ta còn đang tò mò không biết anh trai sẽ lấy người như thế nào làm vợ, bây giờ xem ra người chị dâu này rất xứng đôi với anh trai.
“Em đi theo anh nào”.
Mã Siêu lại kéo Mễ Tuyết