*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Rầm!"
Với một tiếng động lớn, chiếc xe tải hạng nặng tông trực diện vào chiếc ô tô con.
Mã Siêu giương mắt đứng nhìn chiếc xe mà em gái mình đang ngồi lăn lộn vài vòng rồi nặng nề rơi xuống đất.
"Phụt!”
Lúc này Mã Siêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, anh ta phun ra một ngụm máu.
"Tuyết ơi!"
Toàn thân Mã Siêu run lên dữ dội, nước mắt tuôn ra như lũ lập tức trào ra khóe mắt, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Ngải Lâm cũng hoàn toàn choáng váng, hai chân cô ấy mềm nhũn và ngồi bệt xuống đất.
Là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y tế, cảnh tàn khốc nào mà Ngải Lâm chưa từng nhìn thấy kia chứ?
Nhưng bây giờ, cô ấy đã tận mắt chứng kiến cảnh chiếc xe của Mễ Tuyết bị tông văng ra vài chục mét.
Đối với Mã Siêu mà nói đây thực sự là một thảm họa.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, sau khi chiếc xe tải hạng nặng tông vào xe của Mễ Tuyết, nó không những không dừng lại mà còn tăng thêm mã lực lao về hướng chiếc ô tô con.
"Không, không, không!"
Mã Siêu gầm lên, cảm giác bầu trời sắp sụp đổ, anh ta chạy nhanh, toàn thân như hóa thành tia chớp, trực tiếp lao tới.
"Mã Siêu!"
Lúc này Ngải Lâm cũng kinh sợ gầm lên.
Mã Siêu muốn chặn chiếc xe tải hạng nặng hàng chục tấn bằng cơ thể mình, như thế không phải muốn chết thì là gì đây?
Lúc này trong đầu Mã Siêu chỉ có một suy nghĩ, dù có chết cũng không bao giờ để chiếc xe mà Mễ Tuyết đang ngồi bị tông lần thứ hai.
Với cú va chạm vừa rồi, may ra người vẫn còn sống.
Nhưng nếu bị tông lần nữa, đừng nói là Mễ Tuyết, cho dù là anh ta e rằng cũng sẽ chết.
Anh ta đã không thể quan tâm được đến bất cứ điều gì nữa, lúc này anh ta chỉ muốn cố gắng hết sức mình.
Tuy nhiên, anh ta đã nổ hết tốc lực mà vẫn không thể đuổi kịp chiếc xe tải hạng nặng cũng đang di chuyển hết tốc lực.
Mười một năm trước, anh ta đã từng hứa với Mễ Tuyết rằng anh ta sẽ không bao giờ rời xa em gái mình, nhưng anh ta vẫn để mất cô em gái của mình.
Mười một năm sau, anh em cuối cùng cũng nhận ra nhau, vừa mới gặp mặt, bản thân anh ta còn chưa kịp làm gì cho em gái, lẽ nào lại một lần nữa mất đi em gái của mình hay sao?
"Không! Đừng mà! Đừng mà!"
Thấy chiếc xe tải hạng nặng lại chuẩn bị tông vào chiếc xe con, Mã Siêu rú lên ầm ĩ.
"Rầm!"
Đột nhiên, một thanh sắt bay đi trêи không với tốc độ cao.
"Xoẹt..."
Ngay sau đó, một tiếng lốp xe cọ xát mạnh vào mặt đất vang lên, một mùi cao su